Cô muốn viết gì thì viết, không muốn viết cũng không sao, anh hoàn toàn có thể nuôi được cô.
Sau khi biết rõ DR cực kỳ quan trọng đối với Nguyễn Khánh Linh, dù thế nào Phạm Nhật Minh cũng không nói ra được mấy câu cự tuyệt kia.
Anh nhìn cô một lát, cuối cùng vẫn hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói: “Được, nhưng em phải đồng ý với anh hai việc.”
“Được! Anh nói đi.”
Có trời mới biết vừa nãy lúc chờ Phạm Nhật Minh trả lời thì Nguyễn Khánh Linh đã căng thẳng như thế nào.
Cô không sợ những người trong công ty bàn ra tán vào, nhưng cô sợ nếu ngay cả Phạm Nhật Minh cũng không ủng hộ mình, có lẽ cô sẽ từ bỏ mất…
Nhưng may là anh ấy đã đồng ý, anh ấy vẫn ủng hộ cô.
Cho nên, mặc kệ hiện giờ Phạm Nhật Minh có yêu cầu thế nào, Nguyễn Khánh Linh đều sẽ đồng ý mà không cần nghĩ ngợi.
“Thứ nhất, em chỉ được sáng đi chiều về, không được để tình huống tăng ca lại xuất hiện nữa.”
“Vâng.”
Nguyễn Khánh Linh sảng khoái đáp ứng điều kiện này, dù sao cô cũng cảm thấy lúc trước mình quá liều mạng, nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, cô quyết định sau này sẽ điều chỉnh thời gian làm việc của mình một chút.
Nên yêu cầu này của Phạm Nhật Minh là ý tưởng lớn gặp nhau với cô.
Nguyễn Khánh Linh đã nôn nóng không chờ nổi mà muốn nghe yêu cầu tiếp theo của anh.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Phạm Nhật Minh lại đưa ra yêu cầu thứ hai này, anh muốn đưa đón cô tan tầm sao?
Nguyễn Khánh Linh nói: “Em thì không thành vấn đề… nhưng anh cứ đưa đón em mỗi ngày như vậy không sợ tốn thời gian sao?”
Nhưng Phạm Nhật Minh lại chẳng để bụng: “Không sao.”
Anh chỉ cần đảm bảo được an toàn cho cô là được rồi.
Hơn nữa, ngày nào cũng đưa đón cô tan tầm như vậy, cũng có thể quản lý thời gian đi làm của cô tốt hơn.
“Vâng.”
Thấy Phạm Nhật Minh không có vấn đề gì, Nguyễn Khánh Linh cũng đồng ý luôn.
Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh lập tức đảm nhiệm chức vụ tài xế đưa đón Nguyễn Khánh Linh.
Anh đích thân lái xe, đưa Nguyễn Khánh Linh đến cửa công ty DR.
“Lúc nào anh đến đây sẽ gọi điện cho em.”
“Vâng.”
Nguyễn Khánh Linh cười nói, cô cởi đai an toàn ra, thò lại gần rồi hôn nhẹ lên môi anh một cái, nói: “Em đi trước đây!”
“Ừ.”
Gương mặt lạnh lùng trong trẻo của Phạm Nhật Minh hiện lên ý cười nhẹ, anh gật đầu: “Đi đi.”
Có điều, không lâu sau Phạm Nhật Minh đã không cười nổi nữa.