Bởi hôm nay là cuối tuần cho nên Phạm Nhật Minh chỉ loanh quanh ở trong nhà, anh cũng không đến công ty.
Trong lúc anh vẫn đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy một tràng âm thanh ầm ĩ từ trên tầng vọng xuống, ngay sau đó, Nguyễn Khánh Linh chạy từ trên tầng xuống, có thể là do chạy quá nhanh nên mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng trên khuôn mặt lại lộ rõ vẻ mừng vui phấn khích.
Phạm Nhật Minh mặt không biến sắc cầm điện thoại cất đi, nhìn cô hỏi: “Sao em vui vẻ thế?”
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cầm điện thoại của cô lên, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn: “Anh ấy đồng ý với tôi rồi!”
“Ai cơ? Đồng ý với em chuyện gì?”
“Chính là cái người đầu tư thần bí kia đó, vì gia đình anh Trần Quốc Nam xảy ra chuyện gấp không thể tiếp tục phỏng vấn cho nên em mới tìm đến anh ấy, không ngờ anh ấy lại đồng ý thật.”
Khi Nguyễn Khánh Linh nói những lời này, giọng nói của cô không kìm được mà cao vút lên.
Ở trước mặt Phạm Nhật Minh, cô thật sự không hề giấu diếm chút cảm xúc nào.
Tuy anh không phải chồng thật của cô, nhưng hiện giờ cô ở trước mặt anh nhắc đến người đàn ông khác, lại lộ rõ sự kích động, dù là người đầu tư thần bí kia cũng chính là anh, nhưng nếu người đó không phải mình thì cô có lo lắng rằng anh sẽ nổi giận hay không?
Thế nhưng vấn đề này, Phạm Nhật Minh có lẽ sẽ không bao giờ có được đáp án.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười mừng rỡ của cô, không kìm nén được mà mỉm cười: “Vậy bây giờ em chờ anh ta liên lạc lại ư ?”
“Đúng vậy, anh ấy nói sắp xếp xong sẽ liên lạc với tôi.”
Nguyễn Khánh Linh không chút nghĩ ngợi nói, dường như cô vốn dĩ chẳng hề nghĩ rằng nếu chuyện này xảy ra bất trắc thì sẽ thế nào.
Hình như chỉ cần người đầu tư thần bí đồng ý với cô, thì đây chính là một chuyện tốt đến động trời rồi.
Lúc này, Phạm Nhật Minh quyết định trước hết vẫn không được để lộ thân phận của mình, bằng không nếu để cô biết được thân phận của anh quá sớm thì sẽ trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.
Thế là tối hôm đó, Nguyễn Khánh Linh liền nhận được tin nhắn của người đầu tư thần bí.
“Thời gian sẽ vào tối ngày mai, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô, nhưng tôi hi vọng lần phỏng vấn này có thể cho tôi không gian riêng, bởi vì tôi không muốn có quá nhiều người nhìn thấy mặt mình.”
Nguyễn Khánh Linh nhận được tin nhắn của anh, nhất thời không nói ra được trong lòng mình cảm thấy thế nào, mất mát ư, cũng không giống, vui mừng ư, cũng chẳng vui mừng đến thế.
Có thể là do nửa câu sau của người đầu tư thần bí.
Ý của anh vẫn là 2 người không gặp mặt, bởi vì anh không thích để người khác nhìn thấy mặt mình.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh liền bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, phải chăng là, do người đầu tư thần bí trước đây đã từng bị thương, khuôn mặt bị huỷ hoại, cho nên mới sắp xếp như vậy?
Nhưng mà, cho dù cô có đoán thế nào thì Nguyễn Khánh Linh vẫn đồng ý.
Dù sao thì người ta bằng lòng giúp đỡ cô đã là có ý nghĩa lắm rồi, cô đương nhiên không thể đưa ra thêm yêu cầu này nọ được,
Buổi tối trước khi đi ngủ, Nguyễn Khánh Linh còn cảm thấy có có chút mong đợi với cuộc gặp mặt ngày mai.