Trong lòng thầm nghĩ, có vẻ như trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa cậu chủ và cô chủ càng thêm nồng thắm nhỉ.
Nhưng mà, lúc này ông cũng không có thời gian để suy nghĩ những chuyện này, chỉ nói: “Cậu chủ, cô chủ, ông chủ Nguyễn đến rồi.”
“Ai?”
Phạm Nhật Minh nhất thời không phản ứng lại được, ông chủ Nguyễn? Anh không nhớ rằng mình có quen một người họ Nguyễn nào cả.
Nhưng trong phút chốc, Chú Hùng còn chưa kịp trả lời, thì anh liền phản ứng lại.
Là Nguyễn Mạnh Cường.
“Chính là bố của cô chủ.”
Vừa đúng ngay lúc này, ông cũng giải thích nói.
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh theo bản năng liền liếc mắt nhìn qua người phụ nữ trong vòng tay mình một cái, Nguyễn Mạnh Cường ngày thường không có tiếp xúc qua lại với bọn họ, mỗi lần đến thăm, khẳng định đều là có chuyện muốn nhờ vả.
Bản thân Phạm Nhật Minh cũng chẳng thích đi ứng phó người nhà họ Nguyễn, nhưng anh vẫn phải quan sát thái độ của Nguyễn Khánh Linh, nếu như cô đồng ý để Nguyễn Mạnh Cường vào, thì anh cũng không có ý kiến gì.
Nguyễn Khánh Linh nghe tin Nguyễn Mạnh Cường đến thăm, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng, bọn họ dường như đã lâu không gặp nhau, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, Nguyễn Mạnh Cường đều là có chuyện muốn nhờ vả.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khánh Linh không khỏi trầm mặc một lúc lâu.
Nhưng vào thời gian cô trầm mặc suy nghĩ, thì Nguyễn Mạnh Cường đang đứng đợi ở bên ngoài, cũng không chịu đựng được nữa. Bởi vì ông ta là bố của Nguyễn Khánh Linh, cho nên người giúp việc cũng không dám ngăn cản ông ta, thế là ông ta một đường không bị cản ngăn mà đi thẳng đến phòng khách.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy có nhiều cảm xúc đan xen.
Chỉ nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của người phụ nữ dựa vào vòng tay của người đàn ông, mà người đàn ông phía sau cô đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng và nhẫn nại, dường như anh đang nhìn vào thứ yêu quý nhất trên thế gian này vậy.
Cái ánh mắt đó, Nguyễn Mạnh Cường hiểu rất rõ là mang ý nghĩa gì.
Đột nhiên có người xông vào, khiến ba người trong phòng khách đều đưa mắt qua nhìn ông ta.
Bầu không khí yên ắng và ấm áp ban đầu đã hoàn toàn bị phá hủy khi Nguyễn Mạnh Cường bước vào.
Hiển nhiên là bản thân Nguyễn Mạnh Cường cũng có chút ngượng ngùng, tay chân không được thoải mái lắm, đặc biệt là dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, ông ta càng cảm thấy rùng mình.
Đối với phản ứng của bản thân mình, Nguyễn Mạnh Cường cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lần trước khi ông ta nhìn thấy Phạm Nhật Minh cũng như thế này, rõ ràng là người đàn ông này không có thực quyền trong tay, tất cả đều phụ thuộc vào quan hệ của người trong gia đình.
Tuy nhiên, trên người anh lại có một loại tác phong trấn áp được người khác, cứ tựa như một vị tướng quân cổ xưa nhiều năm xông pha trên sa trường, trong hơi thở đều mang theo mùi máu tanh và sát khí vậy.
Nhưng khi nhìn kỹ vào khuôn mặt của anh, thì ông ta sẽ phát hiện ra rằng trong ngũ quan khuôn mặt lạnh lùng và cao ngạo của anh, đôi mắt ấy dường như đang quan sát mình vậy, nhưng phương hướng của đôi đồng tử ấy, rõ ràng là không có nhìn về phía ông ta.