Mặc dù vừa rồi trong điện thoại, Nguyễn Khánh Linh tỏ ý luôn tin tưởng Phạm Nhật Minh, thế nhưng bây giờ cô vừa nghĩ tới lúc còn ở trường đua ngựa, hai người kia sánh vai với nhau, nhìn nhau cười thật tươi.
Cô đã cảm thấy như có gai đâm vào lòng, khó chịu lại phiền muộn.
Cô lại nhớ lại lúc mới gặp nhau, Hà Tử Ngưng để quên đồ ở phòng làm việc của Phạm Nhật Minh, rõ ràng lúc ấy đã có vệ sĩ theo cô ta đi lên, thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta cứ muốn khoác tay Phạm Nhật Minh, không phải anh đi cùng thì cô ta sẽ không đi.
Mà từ sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe Mia nói xong, đủ loại biểu hiện khi Hà Tử Ngưng ở cùng với Phạm Nhật Minh đều hiện lên trong đầu cô, bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như quan hệ của hai người quả đúng là không đơn giản như vậy…
Ban đầu Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Phạm Nhật Minh đuổi theo cô, cô còn đang muốn gọi điện thoại cho anh, thế nhưng cô lại mong Phạm Nhật Minh có thể chủ động gọi điện thoại lại cho mình, hoặc là bọn họ đều đoán sai rồi, Phạm Nhật Minh không phải đang đuổi theo cô ư?
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu cô đã hiện lên vô số khả năng.
Nguyễn Khánh Linh cảm giác đầu mình như nổ tung, đúng lúc này, điện thoại cô vang lên lần nữa, lần này là do Mạch Phong Trần đã lâu không liên lạc gọi tới.
Cô nhận điện thoại.
“Anh Phong Trần à! Có chuyện gì không?” Nguyễn Khánh Linh hỏi.
“Khánh Linh! Anh về nước rồi đây, nhưng anh không ở lại được lâu, chúng ta tìm thời gian gặp mặt đi, anh trả lại khuyên tai cho em luôn.”
Vừa nghe thấy tin Mạch Phong Trần về nước, trên mặt Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng hiện lên chút vui vẻ, cô nói: “Được, nhưng bây giờ em phải đi thăm bà nội rồi, sắp phải lên núi.”
“Là cái trại dưỡng lão trước đây em nói với anh à?” Mạch Phong Trần hỏi.
“Ừ.”
“Vậy thì hay quá, bây giờ anh đang ở gần đó, vậy chúng ta gặp nhau trong trại dưỡng lão nhé.”
“Được thôi.”
Nguyễn Khánh Linh cúp điện thoại, trong đầu cảm thấy hơi loạn.
Cô ép mình phải dừng suy nghĩ chuyện về Phạm Nhật Minh, vả lại anh Phong Trần đã về, không phải đối với cô thì chuyện này là một chuyện đáng để vui vẻ sao?
Cô cứ vậy mà tự an ủi mình, nhưng tâm trạng không tốt hơn là bao.
Trong bệnh viện, lúc Mia quay về phòng bệnh thì nhóm người Hiên Viên Minh đã rời đi, cũng không biết đã đi từ bao giờ.
Lúc này cô ấy híp mắt lại, đi tới cạnh giường Giang Đức nhìn anh ta một hồi, mãi tới khi người đàn ông chột dạ không thôi, Giang Đức há to miệng, đang định lên tiếng giải thích thì bị Mia ngăn lại.
Cô ấy nói: “Trước đây anh lừa tôi đúng không? Rõ ràng anh đến sân đua ngựa với mấy người kia, vậy mà còn nói với tôi là không quen ai ở đây.”
“…”
Giang Đức nhìn khuôn mặt Mia, biết dù mình nói thế nào thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không tin.
Trong lòng anh ta hơi bất đắc dĩ, bình thường thấy con bé này rất ngu xuẩn, ai ngờ lại thông minh đúng lúc như vậy.