Khi cô vừa mua xong đồ đi ra thanh toán hóa đơn, đột nhiên Lăng Huyền gọi điện đến, Nguyễn Khánh Linh ấn trả lời.
“Khánh Linh, hôm nay tớ chuẩn bị xuất viện rồi.”
Giọng nói của Lăng Huyền ở đầu dây bên kia rất vui vẻ.
Nguyễn Khánh Linh có thể hiểu được vì sao cô ấy lại vui vẻ như vậy, dù sao tính cách của Lăng Huyền cũng rất năng động, cô ấy không bao giờ chịu ngồi yên ở một chỗ. Hai ngày nay cô ấy đã nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, lại không được đi đâu, nên chắc chắn cảm thấy rất khó chịu, mà bây giờ cô ấy được xuất viện, đối với cô ấy mà nói, chuyện này không khác gì một ngày lễ vậy.
“Được rồi, cậu đợi tý, bây giờ tớ đến đón cậu.”
Vừa vặn Nguyễn Khánh Linh cũng không có bận việc gì, cô cầm túi trong tay, chuẩn bị đi đến bệnh viện đón Lăng Huyền.
Ai ngờ, cô gái ở đầu dây bên kia lại từ chối: “Không cần, không cần đâu, bây giờ Trần Hữu Nghị đang ở đây, anh ta sẽ chăm sóc cho tớ.”
Nghe vậy, bước chân của Nguyễn Khánh Linh dừng một chút, trên mặt cô đầy vẻ hóng chuyện, hình như cô ngửi được mùi vị không bình thường.
Cô cười hỏi: “Huyền, từ bao giờ mà cậu và Trần Hữu Nghị có quan hệ tốt như vậy?”
Chỉ nghe thấy giọng cô gái ở đầu dây bên kia đắc ý cười: “Anh ta chơi một trò chơi với tớ, nếu như anh ta thua thì phải chăm sóc tớ thật tốt, nếu anh ta thắng thì tớ phải hứa với anh ta một điều kiện, nhưng cuối cùng thì bà đây đã thắng! Cho nên, bây giờ anh ta phải chăm sóc tớ thật tốt, hơn nữa phải đưa tớ về nhà nữa!”
“Khánh Linh, cậu thấy thế nào, có phải cậu thấy tớ rất giỏi không?”
Lăng Huyền ở đầu dây bên kia rất vui mừng và hạnh phúc.
Mặc dù bây giờ Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy cô ấy, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được hình dáng bây giờ của Lăng Huyền như thế nào.
Chắc chắn cô ấy vui mừng đến nỗi cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Nhưng mà…
Đột nhiên nụ cười của Nguyễn Khánh Linh trở lên mờ ám.
Cái máy NP là do Trần Hữu Nghị đưa cho Lăng Huyền, nên chắc chắn trước đó anh ta đã chơi qua trò chơi này rồi, trình độ của anh ta chắc chắn sẽ thông thạo và thuần thực hơn cô ấy rất nhiều, nhưng mà, anh ta lại thua Lăng Huyền rồi?
Dù là anh ta cố ý hay là nhất thời bị lỗi, thì Nguyễn Khánh Linh cũng không thể xác định được đâu mới là câu trả lời của câu hỏi này.
Khi nào gặp mặt, cô sẽ thử hỏi vài câu xem.
“Cậu cứ thoải mái đi, đừng có ép người khác quá.”
Nguyễn Khánh Linh mỉm cười, không nhịn được nhắc nhở Lăng Huyền.
Cô ấy hiện tại đang rất hài lòng, cũng rất dễ sẽ tăng động quá mức, nên tốt nhất phải dặn dò cô ấy đừng hành hạ Trần Hữu Nghị đến mức hình thành bóng ma tâm lý, nếu không đến lúc đó chuyện giữa hai người sẽ không vui vẻ như này nữa.
“Tớ có chừng mực mà, cậu đừng lo lắng.”
Giọng nói của Lăng Huyền lộ rõ sự hưng phấn của một người chiến thắng.
Đột nhiên, như nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy liền hỏi tiếp: “Khánh Linh, tớ muốn hỏi cậu chuyện này.”