Trung Huy không nhịn được nhìn cô ta, bỗng nhiên lòng có hơi chờ mong sự đánh giá của cô với mấy món ăn này.
Lâm Đỗ Nhã nhai vài cái, cũng không biết là đã nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Thấy thế Trung Huy giật mình, còn tưởng là đồ ăn mình làm không hợp khẩu vị của cô ta.
Anh ấy đang định nói gì đó nhưng mà Lâm Đỗ Nhã đã mở miệng trước, trong lời nói lờ mờ có sự ghen tuông, hỏi: “Có phải anh đã từng nấu cho rất nhiều phụ nữ ăn rồi không?”
Nếu không sao lại có thể ngon như vậy?
Cô ta cũng không tin người đàn ông này chỉ xuống bếp hai lần là có thể nấu ăn ngon như thế.
Không ngờ đó, thật sự không thể tin được một người đàn ông nhìn thành thật như vậy mà lại dây dưa không rõ ràng với phụ nữ.
Lâm Đỗ Nhã càng nghĩ càng tức, trong lòng trực tiếp nổi cơn ghen.
Nhưng mà Trung Huy thấy cô ta bỗng nhiên nổi giận, ngẩn người, sau khi nghe cô ta hỏi thì hình như anh ấy đã hiểu ra được điều gì đó.
Không lẽ là Lâm Đỗ Nhã ghen sao?
Ma xui quỷ khiến kiểu gì mà trong lòng của Trung Huy có hơi vui vẻ, tuy anh ấy không biết nguyên nhân tại sao.
Anh ấy kiên nhẫn giải thích với cô ta: “Không phải, vì sức khỏe của mẹ tôi không tốt nên từ nhỏ tôi đã học nấu ăn.”
Lâm Đỗ Nhã nghe xong thì vẻ mặt có hơi cứng lại, sau một lát thì cô ta nhẹ nhàng ho hai tiếng, ồ lên một tiếng.
Sự ghen tuông trong lòng ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Vậy mà cô ta lại đi… ghen với mẹ của Trung Huy, không thể tin được mà.
Lâm Đỗ Nhã lại nhìn lén Trung Huy, vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thường, ngồi nghiêm túc ăn đồ ăn.
Cuối cùng cô ta cũng thờ phào một hơi, may là anh ấy không nhận ra.
Không nhận ra là tốt rồi.
Lâm Đỗ Nhã lại tiếp tục vui vẻ, cô ta nếm lần lượt những món ăn khác, lần này cô ta liên tục khen ngợi: “Trung Huy, tay nghề này của anh, không mở nhà hàng thì thật đáng tiếc.”
Nghe lời khen ngợi của cô gái, Trung Huy bưng bát cơm, khóe môi lơ đãng cong lên.
Trung Huy ăn nhanh, Lâm Đỗ Nhã thì ăn chậm.
Anh buông chén đũa trước, nhìn cô gái trước mặt vẫn đang còn ăn.
Tầm mắt nhìn cô ta chăm chú, cứ là đã tìm ra được sự thật đặc biệt nào đó vậy.
Anh ấy vốn tưởng là cô chủ nhà giàu như Lâm Đỗ Nhã thì lúc ăn uống gì đó đều sẽ phải được luyện tập nghiêm khắc, nhưng mà lúc cô gái trước mặt này ăn cơm lại không hề có cảm giác cẩn thận mất tự nhiên.
Cô ăn rất tùy ý, muốn ăn gì thì ăn đó, hơn nữa cũng ăn rất nhiều, có vẻ như cũng không sợ mập, nhưng mà động tác của cô lại không hề thô lỗ, trái lại càng khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất đáng yêu.
Lâm Đỗ Nhã nhận ra Trung Huy vẫn đang nhìn mình, cô ta cố ý không vạch trần anh ấy ngay mà đợi khi anh ấy nhìn được một lúc lâu rồi mới đột nhiên ngẩng đầu, đặt đũa xuống, phồng má nháy mắt với Trung Huy, giọng nói rất ngọt:
“Tại sao anh cứ nhìn tôi thế?”