Từ lúc chú bước vào, tầm nhìn của Nguyễn Khánh Linh luôn dừng lại ở chồng sách mà chú ôm trong người.
Sắc mặt cô có chút không tự nhiên, rõ ràng là phòng của chính mình mà còn phải nhẹ giọng hỏi: “Chú Hùng, thế nào? Chú tìm được chưa?”
Lúc chú Hùng trả lời, cũng cố tình nhỏ giọng lại, chú gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ vào chồng sách ôm trong người, vô cùng tự tin nói: “Mợ chủ, cô yên tâm, tôi đều giải quyết xong rồi, cái này tương đối dễ hiểu, cũng là cái căn bản nhất, cô xem trước đi, nếu như có vấn đề gì, tôi sẽ giảng lại cho cô.”
“Được…”
Nguyễn Khánh Linh ho khan một tiếng, gật đầu đồng ý, rồi nhận lấy chồng sách từ trong tay chú Hùng.
Chú Hùng rời đi rất nhanh, cứ y như lúc chú vào lúc nãy.
Hai người lén lén lút lút, cứ như là đang tiến hành một cuộc giao dịch mờ ám nào đó.
Có điều, cái này đối với Nguyễn Khánh Linh mà nói, quả thực là một chuyện không thể để người khác biết, đặc biệt là không thể để Phạm Nhật Minh biết, nếu không, không biết anh sẽ cười mình như thế nào…
Nguyễn Khánh Linh nhìn đống sách rải rác trên giường, bìa sách không thể bình thường hơn, chẳng qua là một số sách cổ.
Chỉ có điều, chỉ có mình Nguyễn Khánh Linh biết nội dung bên trong là gì…
Tôi hôm qua lúc Phạm Nhật Minh nói với cô là do cô không thể chủ động như vậy, trong lòng clo liền dâng lên một loại cảm giác kì quái, cũng không phải là tức giận, chỉ là có hơi không cam tâm.
Dù sao, cô thân là vợ của anh, lại bị anh chồng mình chê là không chủ động…
Sau đó, Nguyễn Khánh Linh nghĩ kĩ lại, hình như quả thực là vậy.
Lúc trước lúc hai người làm chuyện đó, mặc dù cô không kháng cự, nhưng trong lòng vẫn có chút kiêng dè, ai kêu người đàn ông đó sức lực dồi dào, mỗi lần hưng phấn thì cô luôn muốn dừng lại, còn mỗi lần hai người vui sướng thì cô đều phải tốn thời gian rất lâu mới có thể hồi phục.
Đương nhiên sau này, Phạm Nhật Minh thấy thân hình bé nhỏ của cô chịu không nổi, anh cũng không có mạnh bạo như lúc đầu nữa, anh cố gắng kiềm chế đến tiết chế.
Có điều, từ những lời nói của Phạm Nhật Minh đêm qua, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên ý thức được, có lẽ cô vẫn chưa xứng đáng với cái chức “vợ” này, không chỉ không thể giúp anh trong công việc, đến cả chuyện giường chiếu, cũng phải cần đến anh giúp đỡ… là do cô không quá chủ động rồi.
Ngay cả cô Hà Thanh đó, còn chủ động hơn mình, rõ ràng nhìn dáng vẻ của cô ta rất là cao cao tại thượng vậy mà.
Cho nên, Nguyễn Khánh Linh quyết định làm một người nội trợ xứng đáng với chức vụ của mình, nhân lúc Phạm Nhật Minh không có ở đây, nên nghiên cứu nghiên cứu thêm đống sách này, đợi anh trở về, cô có thể chủ động hơn chút…
Lúc đầu, Nguyễn Khánh Linh ôm theo tâm tình tội lỗi thêm chút xấu hổ để lật một quyển sách xem có vẻ hơi bình thường trong đó, kết quả, xem rồi lại xem, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có hơi không thích ứng, cô lại cảm thấy, loại chuyện đó bên trong lại có nhiều kiến thức đến thức đến vậy.
Cô xem rồi lại xem, không có để ý thời gian.
Kết quả, lúc Phạm Nhật Minh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh người phụ nữ trên giường, tay chân luống cuống mà giấu quyển sách ra sau lưng, mặc dù động tác giấu sách của cô rất nhanh, nhưng cô lại quên, lúc nãy chú Hùng đem đến là một chồng sách.