Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391


Lúc này cô mới hoảng hồn, vội vàng khôi phục tỉnh táo đẩy anh ra: “Đừng đừng đừng, bây giờ không được đâu.”


Ban đầu, Phạm Nhật Minh vẫn tưởng rằng Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy xấu hổ như mọi ngày mà thôi.


Thế nhưng anh không ngờ rằng thoắt một cái cô đã xoay người lập tức bỏ chạy, mà tốc độ chạy nhanh đến nỗi anh phải chậc lưỡi xuýt xoa.


Anh thấy Nguyễn Khánh Linh che bụng mình, ánh mắt nhìn anh vừa căng thẳng vừa có chút cảnh giác, cô dịu giọng nói: “Phạm Nhật Minh, bây giờ không được đâu…”


Mặc dù lúc này khắp người Phạm Nhật Minh đều như lửa đốt nhưng vì thấy dáng vẻ cô gái nhỏ sợ sệt căng thẳng như vậy, cuối cùng anh lại cố kiềm chế, không muốn làm tổn thương cô.


Anh thở dài, vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại gần.


Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn cảm thấy có chút không yên tâm nên không dám lại gần.


Sắc mặt Phạm Nhật Minh trầm xuống, anh đè nén giọng lại, một lần nữa vẫy cô.


Lần này, Nguyễn Khánh Linh không dám chần chừ nữa, chỉ đành chậm rãi tiến tới cạnh người đàn ông, sau đó bị anh thò tay ôm vào trước ngực. Thế nhưng lần này anh không động tay động chân nữa mà chỉ đơn thuần ôm cô mà thôi.


Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới yên lòng.


Phạm Nhật Minh hỏi cô: “Sao bỗng nhiên lại không cho anh động đến?”


Nguyễn Khánh Linh lại vòng vo một hồi, cuối cùng ậm ừ nói: “Em… Cơ thể em không được thoải mái.”


Vừa nghe cô nhắc đến việc cơ thể không thoải mái, trong nháy mắt Phạm Nhật Minh lập tức nghiêm nghị hỏi: “Không thoải mái thế nào? Để anh gọi bác sĩ tới!”


Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh định gọi điện thoại thật thì vội vàng giật điện thoại của anh lại rồi lúng túng cười nói: “Không cần đâu, không cần đâu, lát nữa là sẽ ổn ngay thôi.”


“Em chắc là không sao chứ?”


Phạm Nhật Minh cau mày hỏi.


Không biết có phải là ảo giác không nhưng anh vẫn luôn cảm thấy hôm nay từ lúc anh về đến giờ, hành động của cô cứ có gì đó rất kỳ lạ, như kiểu đang có chuyện gì giấu diếm anh.


Nguyễn Khánh Linh gật lấy gật để, sau đó lại nhìn anh cười ngây ngốc, định lừa gạt anh để vượt qua ải này.


Phạm Nhật Minh mà lại dễ bị lừa như thế á? Có điều anh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.


Anh đoán chắc rằng nếu anh còn truy hỏi thêm nữa thì sẽ phải nhường cô gái nhỏ này muốn bể đầu mất.


Nguyễn Khánh Linh thấy cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng không hỏi thêm gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Tối nay anh muốn ăn gì nào? Để em đích thân xuống bếp nấu cho anh ăn.”


Phạm Nhật Minh nheo mày: “Tốt vậy sao? Hôm nay có chuyện gì vui à?”


Thật ra thì anh chỉ thuận miệng hỏi chơi vậy thôi, thế nhưng Nguyễn Khánh Linh lại tưởng rằng anh đã đoán được nên vô cùng căng thẳng. Vì để che giấu, cô vội chui từ ngực anh ra, xoay lưng lại với anh rồi nói: “Chả có chuyện gì vui, em chỉ đơn giản là muốn nấu cho anh một bữa thôi.”


Phạm Nhật Minh mỉm cười không đáp.


“Vậy bây giờ chúng ta đi siêu thị nhé!”


“Ok.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK