Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 866


Cứ việc nghĩ đến lần cuối cùng hai người tan rã trong không vui, nhưng mà từ đó về sau, thỉnh thoảng trong đầu cô ta sẽ xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông kia, nếu như Trung Huy có được vị trí của Phạm Nhật Minh thì tốt rồi.


Nhiều khi, trong đầu Hà Thanh sẽ có ý nghĩ như vậy.


Phụ nữ luôn có ấn tượng tốt với người đàn ông đã cứu mình, đặc biệt là người đàn ông giống như Trung Huy, rất dễ dàng khiến cho người ta có cảm giác an toàn.


Nhưng bây giờ….


Anh ấy lại ở bên những người phụ nữ khác….


Trong lòng Hà Thanh vô cùng bi thương, oan ức và cả ảo não.


Đúng, cô ta thích quyền thế, thích tiền tài, thích địa vị, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không khát vọng đạt được tình yêu.


Ngược lại, chính những khó khăn trong cuộc sống càng làm cho cô ta muốn có được tình yêu để an ủi.


Tuy nhiên, Hà Thanh siết chặt lấy bộ váy trắng không tì vết của mình, hai con ngươi đỏ bừng nhìn đôi nam nữ trong sàn nhảy kia.


Bước nhảy của bọn họ vừa vặn và duyên dáng, thậm chí tượng mạo và khí chất còn vô cùng xứng đôi, chẳng khác gì môi đôi trai tài gái sắc.


Đột nhiên Hà Thanh cảm thấy, cả thế giới này dường như chỉ có mình cô ta là đồ đần, làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, bộ váy cưới trắng tinh mà cô ta đang mặc trên người chính là trào phúng lớn nhất của cô ta.


Lâm Đỗ Nhã và Trung Huy hoàn toàn không nhận ra, lúc này có một người phụ nữ đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.


Ngược lại, bà tay của Lâm Đỗ Nhã được bao phủ bởi bàn tay ấm áp của người đàn ông, trái tim của cô ấy cũng dần trở nên ấm áp, cô ấy cười nói: “Trung Huy, không ngờ anh lại nhảy điệu Waltz tốt như vậy, tán đả cũng tốt, anh nói xem có thứ gì mà anh không biết không?”


Trung Huy được cô ấy khen ngợi nhưng không kiêu ngạo không gấp gáp: “Có rất nhiều.”


Lâm Đỗ Nhã nghe thấy người đàn ông trả lời thì cúi đầu cười một tiếng, ấn tượng tốt với anh ấy lại tăng thêm một chút.


Trong lòng Lâm Đỗ Nhã, Trung Huy giống như là người đã mất kia, mặc dù bộ dáng của hai người bọn họ không giống nhau, nhưng trên người bọn họ lại có nét giống nhau hiển nhiên,


Đều thiện lượng, chất phát và ưu tú như nhau….


Sau khi kết thúc điệu nhảy, Trung Huy buông tay Lâm Đỗ Nhã ra, rời khỏi sàn nhảy.


Anh ấy vốn cho rằng chỉ cần nhảy cùng cô chủ kia một điệu nhảy là xong, ai ngờ anh ấy vừa mới đi ra ngoài là cô ấy cũng đi theo luôn, hơn nữa còn định dính lấy anh ấy giống như là ở Lâm Đồng.


Sự thực chứng minh, Trung Huy không đoán sai.


Lâm Đỗ Nhã một mực đi theo anh ấy, không ngừng tìm chủ đề nói chuyện, mặc dù Trung Huy đã bày tỏ ý định muốn ở một mình nhưng cô ấy vẫn không ngừng, cười híp mắt đi theo phía sau lưng anh ấy, vô cùng giống một miếng cao dán chó.


“Trung Huy, em muốn uống rượu, anh đi uống với em đi?”


Lâm Đỗ Nhã đột nhiên đề nghị.


Trung Huy nhướng áy, tổ tông nhỏ này không có chút nào là yên tĩnh, nhưng mà lần này anh ấy quả quyết từ chối: “Không được, tôi không thể uống rượu.”


“Vậy em uống, anh chỉ việc đi theo em làm được rồi.”


Lâm Đỗ Nhã không để ý, tiếp tục nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK