Mặc dù Phạm Nhật Minh không trả lời câu hỏi của Trần Hữu Nghị nhưng khi hai người họ nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh nằm trên giường bệnh, thì ngay lập tức hiểu rõ trong lòng.
Cô gái nằm trên giường bệnh sắc mặt tuy có chút xanh xao trắng bệch, nhưng môi lại đỏ hồng, không những như vậy đôi má của cô còn mềm mại trắng nõn, hiện ra vẻ quyến rũ.
Thoạt nhìn thì có vẻ như dáng vẻ vừa được cưng chiều, giống như hình dáng của một bức tranh câu dẫn người khác đầy vẻ xinh đẹp. Hiển nhiên rằng Phạm Nhật Minh cũng biết rằng dáng vẻ hiện giờ của cô vợ trẻ của mình thật là muốn khiến người khác phạm tội.
Do vậy anh nhanh chóng bước đến, có phần bá đạo đứng trước giường của Nguyễn Khánh Linh, che đi ánh nhìn của Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền.
Không muốn để cho dáng vẻ của cô gái bị người ngoài nhìn, một bên là anh em tốt của mình, còn một bên là chị em tốt của Nguyễn Khánh Linh.
Thấy vậy, Lăng Huyền không khỏi bật cười: “Tôi nói này chủ tịch Sở, tôi là phụ nữ, anh không cần đề phòng như vậy chứ? Mong muốn bảo vệ Khánh Linh của anh có phải là có chút gượng gạo không?”
Phạm Nhật Minh mím môi, không nói gì.
Tuy nhiên góc quần áo của anh dường như bị kéo nhẹ ra, chẳng lâu sau, Phạm Nhật Minh nhíu mày, cho dù trong lòng không vui nhưng cuối cùng cũng phải tránh sang một bên.
Maay ào lúc này, Nguyễn Khánh Linh đã tỉnh táo trở lại, ánh mắt cô cũng đã trở nên trong sáng như lúc đầu.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị, có chút ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Sao muộn như thế này các cậu còn đến đây vậy?”
Lăng Huyền bước đến, ngồi ở một bên giường, kéo lấy tay cô, có chút đau lòng lại có chút tức giận: “Nói nhảm vì vậy, cậu đã nằm viện như thế này tớ nhất định phải đến thăm càng sớm càng tốt chứ sao!”
Vừa nói Lăng Huyền vừa nhìn Nguyễn Khánh Linh cẩn thận từ trên xuống dưới, lại nói tiếp: “Cậu có còn cảm thấy chỗ nào không khỏe nữa không?”
Nhe được những lời nói đầy quan tâm của người bạn tốt, trong lòng Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cười rồi lắc lắc đàu nói: “Không có, tớ rất khỏe?”
“Bộ dạng cậu như thế này mà còn nói ổn ư? Còn không nhìn xem gương mặt cậu giờ đã trắng bệch như thế nào rồi…”
Lăng Huyền cứ luyên thuyên không ngừng nhưng trong lời nói lại rõ ràng thể hiện sự quan tâm dành cho Nguyễn Khánh Linh.
Phạm Nhật Minh lúc dnày liền nhớ đến Nguyễn Khánh Linh kêu đói ban nãy, vì vậy liền tạm thời cắt ngang việc luyên tha luyên thuyên của Lăng Huyền, nói với Nguyễn Khánh Linh: “Anh ra ngoài mua cho em ít đồ ăn, em ngoan ngoãn nằm yên trên giường đừng cử động lung tung đấy.”
“Em biết rồi mà…”
Thực ra, việc Phạm Nhật Minh quan tâm dặn dò đi dặn dò lại cô nhiều lần như vậy trước mặt của Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị vẫn khiến cho Nguyễn Khánh Linh có chút ngại ngùng, xấu hổ, nhưng đương nhiên cô cũng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh dõi theo người đàn ông cho đến khi anh khuất bóng sau cánh cửa phòng.
“Được rồi, được rồi, người ta cũng đã đi rồi, cậu còn không nỡ thu lại ánh mắt đó hả?”
Giọng nói trêu chọc của Lăng Huyền vang lên bên tai Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh có chút ngại ngùng, cô rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.