Còn về người phụ nữ trước mắt, cho dù người kia có cởi bỏ hoàn toàn đứng trước mặt anh, anh cũng dậy nổi một chút hứng thú.
Phạm Nhật Minh mạnh mẽ đứng dậy, túm lấy người phụ nữ trên người mình kéo xuống, anh bước nhanh ra ngoài.
Nhưng sau khi uống phải thuốc, sức lực của Ôn Thục Nhi bỗng nhiên lại mạnh hơn rất nhiều, ôm lấy đùi của người kia, khó chịu cọ xát bộ ngực chính mình vào chân của đối phương.
Ngay lúc hai người vừa xô vừa đẩy, một món đồ gì đó từ trong áo ngực của Ôn Thục Nhi rớt ra và bụp một tiếng rơi xuống đất.
Là một cái camera mini với ống kính nhỏ.
Ôn Thục Nhi là quyết tâm muốn leo lên giường Phạm Nhật Minh, cho nên sẽ mang theo camera bên người như thế này, chuẩn bị quay lại cảnh tưởng của bọn họ. Nhưng cô ta thật sự không ngờ tới chính mình lại uống phải thuốc kích dục, tâm trí cô ta lúc này không hề rõ ràng, ngay cả khi camera bị rớt xuống cô ta cũng không nhận ra điều đó, chỉ luôn khát khao cơ thể của người đàn ông kia.
Nhưng khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy cái camera kia thì sao anh có thể dễ dàng buông tha cho Ôn Thục Nhi?
Hai tròng mắt anh trở nên u ám, nhìn chằm chằm camera nằm chỏng chơ trên mặt đất, tức thời giơ chân lên giẫm nát chiếc camera rồi không hề thương tiếc đá nó sang một bên.
Người đàn ông nửa ngồi nửa quỷ, bàn tay gắt gao bóp chặt lấy cái cằm của Ôn Thục Nhi, bên môi mang theo nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
“Cô muốn lên giường với tôi đến như vậy sao? Muốn tiền tài, địa vị và vật chất đến thế sao?”
“Được, tôi sẽ cho cô thỏa mãn.”
Ôn Thục Nhi cuối cùng cũng nghe được một câu của Phạm Nhật Minh, không kiếm nén được sự hưng phấn càng tăng.
Anh… anh vừa rồi có phải đã nói sẽ thỏa mãn cô ta đúng không?
Lúc này thuốc trong cơ thể cô ta bắt đầu lan ra từng mạch máu, cô ta có cảm giác dưới thân mình đã không thể khống chế được mà càng lúc càng trở nên ướt át, chỉ còn chờ người đàn ông kia đến xoa dịu.
Mà dĩ nhiên Phạm Nhật Minh chính là “thuốc giải” lý tưởng nhất đối với Ôn Thục Nhi mà nói.
Còn về phần trên người người đàn ông đó rốt cuộc có tỏa ra bao nhiêu khí tức lạnh lẽo, Ôn Thục Nhi còn tâm trí đâu mà lo lắng.
Chỉ là cô ta không thể ngờ tới, giây tiếp theo người đàn ông kia dùng sức hất cằm của cô ta ra, giống như là mang một thứ rác rưởi vứt qua một bên, đẩy cô ta ra khỏi người mình, sau đó thẳng lưng bước dài chân rời đi.
Phạm Nhật Minh đi đến gõ cửa phòng ngủ của Lý Đức Sơn.
“Tôi muốn về, anh cho tài xế lái xe đưa tôi đi.”
Lúc này, Phạm Nhật Minh đối với ông ta chưa tỉnh ngủ cũng không có khách sáo, đôi đồng tử của anh âm trầm lóe lên tia lạnh lẽo.
Điều này làm Lý Đức Sơn không thể hiểu được vì sao đối phương không ở lại chỗ của mình, dù sao mục đích ban đầu của ông ta vốn dĩ cũng không phải là Phạm Nhật Minh.
Vì thế, ông ta rất thoải mái gật đầu, gọi tài xế chở Phạm Nhật Minh trở về.
Trước kia anh rời đi, anh còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Đức Sơn một cái và nói: “Thân thể của Ôn Thục Nhi dường như không thoải mái lắm, ông có thể đi nhìn xem một chút.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh xoay người đi ra ngoài.
Trái lại Lý Đức Sơn nghe được những lời thân thể không thoải mái này giống như là lọt vào trong sương mù?
Sao Phạm Nhật Minh lại biết được?