Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616


“Các người đang làm gì vậy?”


Phạm Nhật Minh đứng ở cửa, sắc mặt lạnh như băng.


Tiêu Hùng và Nguyễn Khánh Linh, đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn người kia.


Chỉ thấy người đàn ông ấy mặc âu phục, dáng người cao lớn thon dài, khí thế bức người, khuôn mặt cực kì lạnh lẽo.


Tiêu Hằng lập tức khớp sát hình ảnh ấy với cái tên trong đầu, tổng giám đốc Phạm, cũng chính là chồng của Nguyễn Khánh Linh.


Nguyễn Khánh Linh giải thích: “Chúng em đang thương lượng một số việc. ”


Cô ngược lại chẳng cảm thấy có gì không ổn.


Phạm Nhật Minh bước nhanh về phía hai người, sau đó đưa tay, kéo cô gái bên cạnh người đàn ông kia đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn Tiêu Hùng, không nói gì.


Tiêu Hùng lăn lộn ở tập đoàn họ Nguyễn nhiều năm , nên rất biết cách nhìn người đoán ý.


Anh ta vừa nhìn hành động của Phạm Nhật Minh liền biết, người này chắc chắn rất yêu Nguyễn Khánh Linh, nhưng vừa rồi mình lại dựa vào gần như vậy, cho nên người này mới ghen tuông, nếu mình không sớm tránh đi, nhất định sẽ gặp xui xẻo.


Vì thế nên, Tiêu Hùng cười cười với Phạm Nhật Minh, sau đó chào tạm biệt với Nguyễn Khánh Linh, lòng bàn chân như bôi dầu vậy, trượt đi rất nhanh.


Nguyễn Khánh Linh dõi theo bóng dáng của anh ta, trong lòng có chút nuối tiếc.


Bản thiết kế túi này chỉ thảo mới luận được một nửa, sao lại đi rồi?


Phạm Nhật Minh thấy cô vậy mà còn dám nhìn bóng lưng người đàn ông đó rời đi, anh có chút tức giận, đưa tay, dùng gang tay nắm lấy cằm cô, không cho cô trốn tránh, muốn cô chỉ có thể nhìn mình.


Anh híp mắt, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì? ”


Nguyễn Khánh Linh có chút khó hiểu, kéo tay anh xuống, hợp lý nói: “Em chỉ là nói chuyện công việc với anh ta, đâu có làm chuyện gì khác,anh ngược lại hay lắm, vừa rồi hù người ta chạy đi mất. ”


Nghe cô lải nhải trách cứ mình, Phạm Nhật Minh càng thêm không vui, anh thấp giọng nói: “Về sau em có làm việc, không cho tiếp xúc với nam trợ lý. ”


“…”


Thật là bá đạo!


Trong lòng Nguyễn Khánh Linh một vạn lần không tình nguyện, thế nhưng, khi cô nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông ấy, lại không thể không suy nghĩ cho Tiêu Hùng một chút.


Cô cảm thấy bây giờ mình đã tìm được trợ thủ đắc lực, có thể giúp mình làm việc hiệu quả, cho nên, Nguyễn Khánh Linh vì để phòng ngừa người đàn ông bá đạo này nổi giận đến mức kích động mặt âm u trong lòng, sau đó âm thầm chỉnh đốn Tiêu Hùng.


Thế nên, cô chủ động đi đến ôm lấy eo Phạm Nhật Minh, dùng giọng điệu làm nũng nói: “Anh không nói lý lẽ gì cả…”


Đôi mắt anh nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của cô vòng quanh eo mình, cô chủ động tiếp xúc thân thể với anh, bàn tay thường ngày nhỏ bé của cô, rất mềm mại, lại mang theo mùi sữa ngọt ngào.


Tâm tình buồn bực, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.


Thế nhưng, để cho cô vợ nhỏ này thêm chủ động một chút, Phạm Nhật Minh quyết định, tiếp tục giả vờ.


Vì vậy, anh xụ mặt, hỏi lại: “Tại sao không nói lý lẽ?” Anh đem tập đoàn họ Nguyễn giao cho em, không phải để tạo cơ hội cho em và người đàn ông khác ở chung.”


Nghe thế, Nguyễn Khánh Linh nhịn không được nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK