Một người còn lại cũng phụ họa với cô ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng lần này bọn họ lắm mồm lại chọc tới trên đầu vợ của phó tổng giám đốc, cô ta nói: “Cô ta sẽ không nói lại cho phó tổng giám đốc, sau đó bảo phó tổng giám đốc khai trừ chúng ta ra khỏi công ty đấy chứ? không được đâu! Khó khăn lắm tôi mới có thể đoạt được công việc này, nếu như bị sa thải thì mẹ tôi sẽ mắng tôi tới chết mất…”
“Đúng thế…”
Hai người phụ nữ đó cằn nhằn không dứt làm cho tâm trạng của chị Hồng càng ngày càng bực bội, cô ta trừng hai người kia một cái rồi nói: “Cãi cái gì mà cãi? Hai người cứ cãi nhau như vậy thì tôi nghĩ cách thế nào được?’
Nghe thế thì cuối cùng hai người phụ nữ kia cũng chịu im miệng, chỉ là sắc mặt của bọn họ đều vô cùng khó coi.
Một lát sau người phụ nữ thân hình cao gầy kia mới mở miệng nói: “Hai người lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho phó trưởng phòng quản lý nhân sự đi, nói là chúng ta nhìn thấy phó tổng giám đốc và vợ anh ấy, cô cảm thấy phó trưởng phòng và phó tổng giám đốc càng xứng đôi vừa lứa hơn.”
“Nếu không phải là người phụ nữ kia xuất hiện thì có lẽ là phó trưởng phòng và phó tổng giám đốc đã tới với nhau rồi, nếu đã đắc tội cô ta rồi thì chúng ta chỉ có thể nịnh bợ phó trưởng phòng quản lý nhân sự thôi, để cô ta làm chỗ dựa vững chắc cho chúng ta.”
Khi Hà Thanh tan làm thì nhận được vài mẩu tin nhắn, cô ta nhìn tên người gửi, chính là mấy nhân viên nhỏ dưới quyền quản lý của cô ta.
“Phó trưởng phòng, vừa rồi khi tan làm chúng tôi đã chạm mặt phó tổng giám đốc và vợ của anh ấy, chúng tôi cảm thấy vẫn là cô xứng với phó tổng giám đốc hơn cô ta!”
“Phó trưởng phòng, cô và phó tổng giám đốc nên là một đôi mới phải, trai tài gái sắc, hai người chia tay thật đáng tiếc…”
Nhìn thấy mấy dòng tin nhắn này đương nhiên là Hà Thanh rất đắc ý, ít nhất là ở trong mắt người khác vẫn là cô ta càng xứng đôi với Phạm Nhật Minh hơn, mà không phải là Nguyễn Khánh Linh không biết chui ở đâu ra kia.
Nhưng cố tình là Phạm Nhật Minh vẫn coi cô ta như châu báu!
Nghĩ tới chuyện này thì sắc mặt lương tình lại hơi trầm xuống, hiển như là chuyện lúc nãy bị Phạm Nhật Minh đuổi ra khỏi phòng làm việc làm cho lòng tự tôn của ta bị tổn thương nặng nề, đặc biệt là chuyện đó còn xảy ra trước mặt Nguyễn Khánh Linh nữa chứ.
Mà tin nhắn của mấy cô nhân viên này lại cho cô ta một bậc thang để leo xuống.
Nói không chừng mặc phàm chỉ là nhất thời ham của mới, vì thế nên mới đối xử với cô ta đặc biệt tốt, vẻ ngoài của người phụ nữ đó thật sự là rất đẹp mắt, đợi đến sau khi anh ấy cảm thấy hết cảm giác mới mẻ này rồi thì đương nhiên là cũng sẽ không đối xử với Nguyễn Khánh Linh như bây giờ nữa.
Mà chuyện cô ta nên làm bây giờ chính là đợi tới khi anh ấy phiền chán Nguyễn Khánh Linh, đến lúc đó thì mặc phàm sẽ phát hiện ra chỗ tốt của cô ta lần nữa thôi.
Hà Thanh nghĩ như vậy thì cơn giận trong lòng cũng hơi tiêu tan đi một chút.
Ở một bên khác, Phạm Nhật Minh dẫn Nguyễn Khánh Linh đi ăn cơm, cuối cùng anh vẫn quyết định chọn một nhà hàng kiểu Tây.
Hoàn cảnh xung quanh nhà hàng rất tốt, khúc dương cầm vừa tao nhã lại vừa cổ điển vang lên du dương.
Sau khi Phạm Nhật Minh gọi món xong thì liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.