Qua một lúc lâu sau, cô ta mới dần dần tìm lại được giọng nói của mình, có chút kinh ngạc mừng rỡ, cũng có chút kích động, nói: “Cảm ơn em Khánh Linh! Cảm ơn em có thể tha thứ cho chị.”
“Đúng rồi!” Cô ta giống như đột nhiên nhớ tới cái gì vậy, lại hỏi nói: “Thân thể của em có đỡ hơn chút nào chưa? Ngày mai chị đến thăm em.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Khánh Linh thẳng thừng từ chối: “Nếu như không còn việc gì nữa, vậy em cúp máy trước đây.”
Cô vẫn lạnh nhạt như cũ, cảm xúc không có dao động quá nhiều.
“… được, không còn việc gì nữa, vậy em cúp máy trước đi.”
Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng cúp máy, sau đó, cô nhìn màn hình điện thoại, nặng nề thở dài một hơi.
Lúc này, Phạm Nhật Minh từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh nhìn cô nói chuyện điện thoại, đương nhiên đoán ra được là ai gọi điện thoại cho cô, cũng đoán ra được nội dung cuộc nói chuyện của hai người.
Anh xuống giường, ôm cô vào lòng.
Nguyễn Khánh Linh ở trong vòng tay của anh ngẩng đầu lên, nhìn anh, vẫn nhịn không được nói: “Anh nói, nếu như cô ấy biết được những điều này từ sớm, làm sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
Phạm Nhật Minh lại không có nhiều sự thay đổi cảm xúc.
Giọng nói của anh bình tĩnh, chậm rãi nói: “Mỗi người đều có tham vọng riêng mà thôi, cô ta muốn vào nhà quyền thế, thì phải bởi vì vậy mà trả cái giá tương tự.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy anh nói có lý, cũng không biết phải làm sao nhún nhún vai, không định để bản thân đi suy nghĩ về chuyện của Hà Thanh nữa.
Vì thế, cô nhìn quai hàm mạnh mẽ sắc bén của Phạm Nhật Minh, nhịn không được hỏi: “Phạm Nhật Minh, vậy chí hướng của anh là gì?”
Anh rũ mắt nhìn cô một cái, giọng nói vẫn bình lặng chậm rãi như cũ, nói: “Chí hướng của anh, lúc trước thì là trả thù cho bố mẹ, đoạt lại tập đoàn nhà họ Phạm từ tay Phạm Thành, sắp xếp yên ổn cuộc sống tuổi già của ông nội.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh cười, ẩn ý hỏi ngược lại: “Vậy chí hướng hiện tại của anh là gì?”
Anh cũng cười nhìn cô một cái, cố ý suy nghĩ một lúc, cứ không nói ra câu trả lời kia.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh thầm sốt ruột, hơi bất mãn với dáng vẻ đánh vào góc chết này của anh.
Cô nhịn không được nắm lấy tay áo của anh, tiếp tục truy hỏi: “Bây giờ thì sao bây giờ thì sao? Anh mau nói đi.”
Nhìn cô giống như một con mèo làm hùm là hổ, dính người khiến cho người ta mềm lòng.
Cuối cùng Phạm Nhật Minh không nhẫn tâm trêu đùa cô nữa, đáp lại: “Chí hướng bây giờ, thêm em vào nữa.”
“Nuôi em đến trắng trắng mập mập, tốt nhất là biến thành một con heo nhỏ mập mạp, để cho người khác ghét bỏ em, như vậy em chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi.”
Vừa nghe được chí hướng bây giờ của Phạm Nhật Minh, mặc dù ngoài mặt Nguyễn Khánh Linh tỏ ra vô cùng căm phẫn, nhưng mà, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Cô cười chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh, mắng nói: “Phạm Nhật Minh, tâm lí của anh thật u ám.”
Nói xong, cô liền chạy ra khỏi vòng tay của anh, vừa chạy vừa nói: “Em không muốn ở bên cạnh anh nữa, đến lúc đó tâm lý của em cũng trở nên u ám như vậy.”