Cô ấy sải bước đi đến bên cạnh Trần Hữu Nghị rồi nhìn thẳng vào mặt Thẩm Lăng, giọng nói trong trẻo gằn từng chữ một: “Đúng rồi đấy, tôi với anh ấy đang phóng đãng với nhau đấy, thì làm sao? Anh ấy là bạn trai tôi, chúng tôi ở bên cạnh nhau là lẽ dĩ nhiên hai năm rõ mười rồi, nhưng hình như anh Lăng đây đã có vợ rồi đúng không nhỉ? Anh quản nhiều chuyện quá rồi đấy!”
“Lăng Huyền?”
Nghe Lăng Huyền nói thế thì dường như Thẩm Lăng không thể tin được, anh ta nhìn Lăng Huyền bằng ánh mắt hoảng hốt xem lẫn kinh ngạc và còn có phần đau đớn.
Thẩm Lăng hiểu Lăng Huyền rất rõ nên dĩ nhiên anh ta biết rằng cô ấy là người sắc bén như thế nào. Dù Lăng Huyền đã từng thích Thẩm Lăng nhiều như vậy nhưng cô ấy cũng sẽ giống như bây giờ, nói từng câu từng chữ khiến trái tim anh ta đau đến mức không thở nổi.
“Thẩm Lăng, chuyện của chúng ta đã dừng lại ở quá khứ rồi, chúng ta không thể trở lại như ngày đó được nữa đâu.”
Lăng Huyền nhìn thấy sự đau đớn trong đáy mắt anh ta thì cô ấy cũng chợt cảm nhận được trái tim như như bị thứ gì đó đâm vào, đè nén đến mức khó chịu. Nhưng những lời cô ấy đã nói ra khỏi miệng thì không thể rút lại được nữa.
Huống hồ cô ấy cũng muốn nhân cơ hội này khiến Thẩm Lăng không còn bất cứ hy vọng gì với mình nữa và cô ấy cũng muốn cắt đứt ngọn lửa nhỏ nhoi còn sót lại vẫn luôn lóe lên trong lòng mình.
Trần Hữu Nghị thấy hai người họ như vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, tình yêu chính là như thế này ư? Mình trở thành cây giáo trong tay Lăng Huyền để cô ấy đâm vào trái tim của một kẻ khác như vậy hả?
Cô gái nhỏ này cũng có gan phết đấy chứ.
Khóe miệng Trần Hữu Nghị khẽ cong lên, anh ta vươn cánh tay dài của mình ra rồi ôm người phụ nữ đang đứng bên cạnh vào lòng. Nếu cô ấy đã coi trọng mình như vậy thì tất nhiên là mình cũng sẽ không để cô ấy thất vọng rồi, phải cùng cô ấy diễn cho thật tốt mới được.
“Em yêu à, anh đã nói với em rồi là em phải nói rõ ràng quan hệ của chúng mình cho những người không liên quan biết. Em xem, bây giờ người ta tìm đến tận cửa rồi đấy, đây không phải là chúng ta đang tự rước lấy phiền phức vào người hả?”
Trần Hữu Nghị cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình rồi nói bằng giọng dịu dàng hết mực, giống hệt như một anh bạn trai đang cưng chiều cô bạn gái nhỏ của mình vậy.
Bấy giờ Lăng Huyền đang bị giam cầm trong vòng tay của Trần Hữu Nghị nhưng thân trên của người đàn ông này hoàn toàn trần như nhộng. Cô ấy cảm nhận được lưng, cánh tay, nói chung là những chỗ bị anh ta ôm lấy đều đang nóng bừng lên.
Lăng Huyền ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của người đàn ông đó rồi nhíu mày trừng mắt mà nhìn anh ta. Thế mà Trần Hữu Nghị vẫn còn nhìn cô ấy rồi cười cười như một kẻ vô lại. Trong lòng Lăng Huyền đang tức muốn chết nhưng bây giờ cô ấy không thể bạo phát được, nếu không thì mọi chuyện sẽ vỡ lở hết.
Vậy nên cô ấy chỉ còn biết kìm nén và kìm nén, dù không cam lòng nhưng cô ấy vẫn xoay người ôm lấy eo Trần Hữu Nghị rồi ở chỗ mà Thẩm Lăng không nhìn thấy, tay cô ấy hung hăng nhéo thịt của Trần Hữu Nghị.
Cô ấy có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng lưng của Trần Hữu Nghị đều cứng đờ cả rồi.
Trần Hữu Nghị cúi đầu xuống thì thấy người phụ nữ nhỏ bé nằm trọn trong vòng ôm của mình đang cười đắc ý vô cùng.
Anh ta nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của Lăng Huyền lại rồi ôm trọn tay cô ấy vào lòng bàn tay mình để cô ấy không nhúc nhích được nữa.
Lăng Huyền chưa đắc ý được bao lâu mà đã bị chế ngự như vậy nên tất nhiên là cô ấy cảm thấy không cam lòng. Vậy nên cô ấy ra sức rút tay mình ra khỏi bàn tay của người đàn ông kia.
Thế nhưng sức lực của phụ nữ sao địch lại được sức lực của đàn ông, dù cô ấy đã dùng hết sức rồi nhưng vẫn không thể rút tay ra được mà ngược lại còn để Trần Hữu Nghị nắm chặt tay mình rồi đưa lên môi mà hôn một cái, anh ta cười như không cười mà nói: “Em còn nghịch ngợm nữa là anh sẽ dạy dỗ em đấy, biết không?”