Nguyễn Khánh Linh ngửa đầu, nhìn người đàn ông, cất giọng mang theo nức nở mà hỏi anh.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tủi thân của cô, giống như là dáng vẻ của một cô vợ nhỏ phải chịu ấm ức, vừa muốn cười, lại vừa đau lòng.
Nhưng trước tiên, Phạm Nhật Minh không có trả lời câu hỏi của Nguyễn Khánh Linh, anh vẫy vẫy tay, gọi tổ trưởng của tổ an ninh đến: “Không sao rồi, bảo tất cả bọn họ quay trở về vị trí ban đầu đi.”
“Vâng.”
Đám người dần dần tản ra, Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh đi lên tầng hai, tầng này là tầng chuyên dùng để cho khách quý nghỉ ngơi.
“Đừng khóc?”
Phạm Nhật Minh để cho cô ngồi xuống, cầm lấy khăn giấy ướt lau mặt cho cô, động tác dịu dàng đến mức không tưởng tượng nổi, nhưng mà, lời nói của anh lại phảng phất giọng điệu trêu đùa.
Lúc này, cảm xúc của Nguyễn Khánh Linh đã được bình phục trở lại, chính cô cũng cảm thấy phản ứng mới vừa rồi của bản thân mình có chút kiểu cách.
Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh lại nghĩ đến, mới vừa rồi Phạm Nhật Minh vì tìm cô mà đã cho đóng cửa toàn bộ khu vực triển lãm, hơn nữa, cô cũng có thể nhìn ra được, những người tới tham dự buổi triển lãm lần này không giàu thì sang, nhưng mà anh vì tìm cô, lại vẫn đóng cửa toàn bộ buổi triển lãm…
Từ điểm đó mà xem xét thì, Nguyễn Khánh Linh lại cảm động, lại tự trách.
Nguyễn Khánh Linh rất nghiêm túc hỏi: “Phạm Nhật Minh, có phải là em chỉ biết luôn luôn không ngừng mang đến phiền toái cho anh hay không? Anh có cảm thấy là việc anh đưa em đi theo thế này cũng giống như là đang dẫn theo một đứa con ghẻ hay không?”
Nguyễn Khánh Linh đã quá quen thuộc với loại cảm giác bị người ta coi thường, chê ghét này, từ sau khi mẹ chết, từ nhỏ cô đã lớn lên trong chính loại hoàn cảnh như thế, cho nên mới dẫn đến việc cô của bây giờ trở nên hết sức nhạy cảm đối với với những thứ này.
Nguyễn Khánh Linh sợ có một ngày, ngay cả Phạm Nhật Minh cũng sẽ chê cô.
“Đúng vậy.”
Phạm Nhật Minh cố ý muốn trêu chọc cái cô gái nhỏ này một chút, sau đó cố ý làm ra một điệu bộ suy nghĩ gật đầu, nhân tiện còn nhíu chặt chân mày lại.
Thấy vậy, trong nháy mắt, Nguyễn Khánh Linh cảm giác như trong lòng của chính mình đang bị một tảng đá lớn đè nặng xuống, kéo cô chìm sâu vào đáy nước, cô rất khó chịu, nhưng mà lại không muốn biểu hiện ra để cho Phạm Nhật Minh biết, chỉ kéo khóe môi nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả so với khóc: “Như vậy… Sau này em sẽ cố gắng hết sức để không mang đến phiền toái đến cho anh…”
Nhìn dáng vẻ lại sắp muốn khóc này của Nguyễn Khánh Linh, trong nháy mắt, Phạm Nhật Minh đã mềm lòng, cũng mất đi tâm trạng muốn tiếp tục trêu chọc cô.
Phạm Nhật Minh đưa tay ra, ôm lấy Nguyễn Khánh Linh vào trong ngực, nhéo nhẹ cái cằm của cô, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày cũng giãn ra, nói: “Mặc dù em là một yêu tinh nhỏ phiền toái, nhưng mà anh cũng sẽ không chê em, điều mà em phải làm, chính là ngoan ngoãn ở bên cạnh của anh, những thứ khác, anh đều có thể giải quyết được, biết không?”
Nguyễn Khánh Linh có chút cảm động, lại có điểm ngạc nhiên đến mừng rỡ, không nhịn được hỏi: “Phạm Nhật Minh, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy hả?”
“Bởi vì em là vợ của anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh: “Nhưng mà chúng ta cũng không phải là vợ chồng chân chính…”