…
Một phòng kiều diễm.
Lúc cả người Lăng Huyền đều đau đớn, lúc tỉnh lại từ trong lòng người đàn ông, cô còn có chút đứt đoạn, không biết được là tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ánh mắt cô ấy di chuyển, nhìn thấy nhan sắc người đàn ông vẫn rất đẹp trai khi đang ngủ, cô ấy cảm thấy đầu của mình dừng hoạt động trong hai giây, nhưng rất nhanh, liền như núi lửa phun trào vậy, toàn bộ đều tuôn trào ra.
Ký ức của tối qua, như là dòng nước biển mãnh liệt, tiến vào trong não của cô ấy.
Vãi! Thế mà cô lại trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông, ở trong phòng bệnh?
Hơn nữa, anh ta còn giả vờ cà nhắc?
“Trần Hữu Nghị! Tên khốn nhà anh! Bỉ ổi! Cặn bã vô liêm sỉ!”
Trần Hữu Nghị đang ngủ say, đột nhiên bị âm thanh chói tai của người phụ nữ làm cho tỉnh, anh ta còn có chút mơ hồ, nhưng theo bản năng mà đưa tay ra muốn ôm lấy cô ấy, rất nhanh, trên mặt của anh, đã truyền đến một trận đau nhức.
Gần như là lập tức, anh ta liền tỉnh táo.
Chờ lúc anh ta ngồi dậy khỏi giường, Lăng Huyền đã kéo chăn của anh ta, quấn lấy trên người mình, chạy xuống giường, nhặt lên quần áo mình rơi lả tả trên mặt đất, đặc biệt lúc nhìn thấy quần áo Trần Hữu Nghị, liền hung hăng mag giẫm lên một giẫm.
Sau đó vô cùng tức giận mà chạy đến nhà vệ sinh.
Trần Hữu Nghị không ngờ tới, cơn tức giận của cô ấy lại lớn như vậy?
Nhưng mà… không phải là cô ấy thích mình sao?
Rốt cuộc Trần Hữu Nghị vẫn không thể hiểu được Lăng Huyền.
Về phương diện tính cách, suy nghĩ của Lăng Huyền rất bảo thủ, thậm chí là rất cổ hủ.
Không sai, lần đầu tiên phải đưa cho người mình thích, nhưng mà, lần đầu tiên cũng phải để lại cho ngày kết hôn, nhưng vậy mới là lúc mà cô ấy nghĩ rằng hai người có thể thành tâm thành ý và trao cho nhau.
Bởi vì trong tiềm thức cửa Lăng Huyền, cô ấy vẫn luôn cảm thấy, chỉ có một người người đàn ông, lúc có thể chịu trách nhiệm gánh vác nửa đời sau của cô ấy, cô ấy mới có thể cam tâm tình nguyện mà giao thân mình cho người kia.
Nhưng mà Trần Hữu Nghị, lại cố ý tính kế vào tối qua, để cho cô ấy uống say, sau đó nhân cơ hội… mà làm chuyện đó với cô ấy!
Thực sự là quá đê tiện, bỉ ổi rồi!
Lăng Huyền hoàn toàn không ngờ được, Trần Hữu Nghị lại là người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như thế này, mà lần đầu của cô… lại mất trong phòng bệnh rồi… nếu như nói chuyện này ra, mất mặt bao nhiêu cơ chứ?
Lăng Huyền sắp tức chết rồi.
Vì vậy, lúc cô ấy đi ra khỏi phòng tắm, nếu như mà chưa tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ tức giận hơn.
Cô ấy ném mạnh chăn về phía Trần Hữu Nghị.
Lúc này, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề, đang đứng ở giữa phòng bệnh, anh ta nhìn thấy chăn đang bay đến, theo phản xạ mà né tránh.
Không hiểu sao anh ta rất bất an, bước nhanh đi đến muốn nói gì đó với người phụ nữ, nhưng mà
Lăng Huyền vừa nhìn thấy anh ta, trong mắt tràn đầy sự thất vọng và tức giận.
“Giờ không giả bộ nữa hả?”
“Không phải, Lăng Huyền, cô nghe tôi giải thích.”