Mặc dù vậy, mỗi tháng cô vẫn trích ra 10 phần trăm cổ phần của công ty để gửi cho hai mẹ con bọn họ.
Số tiền đó cũng không phải là một con số nhỏ, chỉ cần chi tiêu hợp lý thì cũng đủ để hai người họ có một cuộc sống giàu có đến hết nửa đời sau, nhưng vì sao bây giờ lại có thể rơi vào hoàn cảnh phải đến chợ lựa rau cơ chứ? Hơn nữa, lại còn sống trong một căn phòng trống cũ nát?
Lúc này, bà Nguyễn buông một tiếng thở dài, sau đó bà liền nói: “Dì Hoa có đến mấy căn nhà hàng xóm sống gần nhà của Khánh Nga hỏi thăm mới biết được hóa ra sau khi con bé gả cho người đàn ông kia thì sự nghiệp sau đó cũng bắt đầu không thuận lợi, tên đó dần trở nên nghiện cờ bạc, đem toàn bộ tài sản và nhà cửa thua sạch còn chưa đủ, lại ở bên ngoài vay mượn khắp nơi, gây nên một đống nợ.”
“Toàn bộ tiền của Khánh Nga đều dùng để trả nợ cho người đàn ông kia, kết quả hiện tại người đàn ông đó lại vì trốn nợ mà chạy trốn khắp nơi, để lại một mình Khánh Nga sống cô đơn ở đó.”
Nghe bà Nguyễn nói xong, Nguyễn Khánh Linh xem như cũng đã hiểu rõ.
Thì ra bây giờ Nguyễn Khánh Nga lại sống thảm đến như vậy.
Có điều khi nhớ tới những chuyện mà lúc trước Nguyễn Khánh Nga đã làm với mình, trong lòng của cô ít nhiều vẫn còn một chút hờn giận, cô ta là một người đáng thương nhưng cũng đó điểm đáng trách.
Nguyễn Khánh Linh trầm mặc, cô lâm vào trầm tư.
Bà Nguyễn thấy thế nhịn không được lại nói tiếp: “Khánh Linh, bà nội biết nếu bây giờ bà nội đưa ra yêu cầu này thì trong lòng của con sẽ cảm thấy không thoải mái, dù sao thì lúc trước Khánh Nga quả thật đã làm ra rất nhiều chuyện gây thương tổn đến con. ”
“Nếu con không thể tha thứ cho con bé thì đó cũng là điều đương nhiên, nhưng mà… bây giờ Khánh Nga nó chỉ có một mình, mẹ của nó lại là một người vô dụng, còn Mạnh Cường thì…” vừa nhắc đến con trai của mình, hốc mắt của bà Nguyễn lại bắt đầu ướt át.
“Nó bị bệnh nan y phải nhập viện, cũng không biết khi nào sẽ đột ngột ra đi, đến lúc đó không chỉ có bà là người đầu bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh mà ngay cả Khánh Nga cũng mất đi người duy nhất để con bé có thể dựa vào, nếu thật sự có một ngày như vậy… cuộc sống của con bé chắc chắn sẽ bị hủy hoại mất thôi.”
Vừa nói dứt lời, bà Nguyễn lại bắt đầu muốn rơi lệ.
Con người sẽ dễ xúc động hơn khi về già, hơn nữa Nguyễn Khánh Nga lại chính là cháu gái ruột thịt duy nhất của bà, cho dù bà cũng rất coi thường những hành vi đê tiện mà Nguyễn Khánh Nga đã làm lúc trước, nhưng mà nếu như con bé thật sự bị hủy hoại thì chẳng phải nhà họ Nguyễn sẽ không có người kế thừa hương quả hay sao?
Bà Nguyễn càng suy nghĩ, trong lòng càng thêm bi thương.
Đường Khánh Linh nhìn thấy bà như vậy, trong lòng cũng khó chịu theo.
Cô có thể hiểu được lúc này ở trong lòng bà nội đang lo lắng đến chuyện gì, nhưng mà nếu bà muốn cô buông bỏ tất cả những ân oán trước kia giữa hai người để giúp đỡ cho Nguyễn Khánh Nga thì trong lòng của cô không thể không có một chút khó chịu nào.
Nguyễn Khánh Linh tự đánh giá mình không phải là thánh nhân gì, đương nhiên sẽ không thể cởi bỏ được những khúc mắc trong lòng nhanh đến như vậy.
Bà Nguyễn nhìn thấy bộ dáng do dự của cháu gái, bà lại thở dài một lần nữa nói: “Khánh Linh, bà nội biết trong lòng của con cũng rất tủi thân, nhưng Khánh Nga cũng là đứa nhỏ mà bà nội nhìn nó lớn lên, tâm địa của con bé cũng không xấu, sở dĩ có thể làm ra những chuyện đó chắc chắn là có liên quan đến mẹ của nó.”
Nguyễn Khánh Linh hiểu được ý tứ trong lời nói này của bà nội.
Cô im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Bà nội, con có thể đồng ý với bà, nhưng đối với cô ta, con chỉ có thể giúp đỡ những việc cơ bản nhất.”