Lúc này, mặt Amber có vẻ hơi do dự. Anh ta nhìn Nguyễn Khánh Linh, do dự không biết có nên nói vài câu với cô không.
Thật ra từ câu hỏi vừa rồi của Nguyễn Khánh Linh, Amber đã nhận ra Nguyễn Khánh Linh không biết hình thức quản lý trong công ty như thế nào, nếu không thì cô đã không hỏi ra những lời như vậy.
Nguyễn Khánh Linh cũng đã nhìn ra người đàn ông này đang do dự.
Cô nói thẳng: “Không sao, có việc gì anh cứ nói thẳng đi.”
Nghe vậy, Amber cũng không phải loại người ngượng ngùng xoắn xít, nói thẳng luôn: “Mọi người đều đã biết thân phận của cô rồi. Trước khi cô nhận nhau với chủ tịch thì là mợ chủ nhà họ Phạm, quen sống trong nhung lụa, không hiểu và chưa từng tiếp xúc với việc quản lý công ty. Do đó, hội đồng quản trị và… đa số người trong công ty đều cho rằng cô chỉ có danh nghĩa, được chia hoa hồng mà thôi, không thật sự coi trọng công việc của công ty.”
“Cũng chính là kiểu đem con bỏ chợ trong tục ngữ ấy.” Amber sợ Nguyễn Khánh Linh không hiểu, giải thích thêm một câu.
Nói thật ra, không chỉ nhân viên trong công ty mà ngay cả anh ta làm trợ lý của Nguyễn Khánh Linh, cũng từng nghĩ rằng cô sẽ như lời mọi người suy đoán.
Dù sao thì từ lúc Nguyễn Khánh Linh nhậm chức đến giờ, cô vẫn chưa từng xuất hiện ở công ty, cũng không giao tiếp về công việc, vừa nhìn đã thấy cô giống như người nhận chức cho có thôi.
Còn việc mình bị sa thải thì Amber cũng đã đoán trước được rồi, nhưng anh ta không ngờ là hôm nay có thể gặp được Nguyễn Khánh Linh ở đây.
Amber nói xong thì nhìn Nguyễn Khánh Linh, quan sát sự thay đổi sắc mặt của người phụ nữ này.
Trừ sự khó chịu lúc ban đầu ra, cảm xúc của cô đang dần bình tĩnh lại.
Thật ra sau khi hai người gặp nhau một lần ở quán cà phê, luật sư Chu Hàng đã từng nhắc nhở Nguyễn Khánh Linh, vị giám đốc điều hành Tưởng Vinh Hoa kia có ý định vượt quá chức vụ thì sẽ sa thải Amber. Nguyễn Khánh Linh cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện này.
Nhưng anh ta có sa thải được Amber hay không thì còn phải xem tiếp.
Nguyễn Khánh Linh cười tươi, nói với Amber: “Anh cứ giữ nguyên đồ đạc lại, đi cùng tôi đến phòng nhân sự một chuyến.”
Amber hơi kinh hãi, hỏi: “Cô muốn gặp trưởng phòng nhân sự sao?”
“Đúng vậy, tôi không muốn làm một chủ tịch không quan tâm đến công ty, cũng không muốn người của mình bị sa thải một cách tùy tiện như vậy.”
Nụ cười tươi của Nguyễn Khánh Linh, cộng thêm câu nói của cô đã chạm đến nội tâm của thanh niên thông minh này, khiến anh ta cực kỳ cảm động, dường như còn có hơi kích động một chút nữa.
Anh ta rất ít khi có được cảm xúc kiêu ngạo này.
Nhưng hiện giờ, sau khi nhìn nụ cười trên gương mặt của vị nữ chủ tịch này, Amber bỗng cảm thấy tràn đầy hi vọng vào tương lai.
Nhưng cảm giác chỉ lướt qua trong giây lát mà thôi.
Amber rất lý trí, cũng lý trí khống chế cảm xúc trong lòng mình.
Anh ta ngồi xổm xuống bê thùng giấy dưới đất lên, dẫn Nguyễn Khánh Linh đến phòng làm việc của cô. Vừa đi, anh ta vừa nói: “Hiện giờ các trưởng phòng đều đang họp, hội đồng quản trị và giám đốc Tưởng cũng đang họp.”
“Họp? Họp gì cơ?” Nguyễn Khánh Linh nghe Amber nói như vậy, cứ cảm thấy cuộc họp này khá là quan trọng.