Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309


“Vậy trước khi bắt đầu, cô có thể kể câu chuyện của mình trước chứ?”


“Tôi…không có gì để nói.”


Nguyễn Khánh Linh có chút bối rối, nhất thời không biết nên nói gì.


Bởi vậy bầu không khí trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng, sự xấu hổ bắt đầu bủa vây.


Nguyễn Khánh Linh vắt óc nghĩ cách để xua đi sự xấu hổ này, cô hơi hối hận, biết vậy lúc nãy anh hỏi, mình nên tiếp lời một chút chứ không phải trực tiếp chấm dứt chủ đề như vậy. Hay là bây giờ nói về chuyện thời đại học của cô để làm dịu đi bầu không khí nhỉ?


Lúc cô đang xoắn xuýt thì người thần bí đột nhiên hỏi: “Nếu cô không biết nói gì thì chi bằng đến lượt tôi hỏi cô vài vấn đề, cô sẽ trả lời chứ?”


Nguyễn Khánh Linh đồng ý không chút nghĩ ngợi.


Nhưng cô không thể ngờ được mình đã bị Phạm Nhật Minh gài bẫy, rõ là cô phải phỏng vấn anh mới đúng, giờ lại thành anh phỏng vấn cô.


“Cô thích gì?”


“Phạm vi trả lời câu hỏi này có hơi rộng.”


“Có thể là đồ ăn yêu thích, vật nuôi, sách, những thứ như vậy.”


Giọng anh điềm tĩnh.


“Tôi thích mèo.”


Nghe thấy lời nhắc của anh, Nguyễn Khánh Linh trong khoảnh khắc nghĩ ngay tới hai chú mèo con ở nhà, và còn nghĩ đến Phạm Nhật Minh.


“Nhà tôi có hai con mèo con, tên là Gỗ Mun và Lông Trắng. Cách đây vài ngày tôi vừa đưa chúng nó đi tiêm.” Ngay khi vừa nhắc đến Gỗ Mun và Lông Trắng, giọng của Nguyễn Khánh Linh vô thức hào hứng hẳn lên.


“Là cô tự mua à? Hay là do bạn tặng?”


Người đàn ông bí ẩn hỏi lại.


“Phạm…” Nguyễn Khánh Linh nhất thời muốn nói ra tên của Phạm Nhật Minh, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không đúng lắm, không thể nói như vậy được. Do vậy cô đành phải chữa lời: “Là một người bạn của tôi tặng.”


“Vậy quan hệ giữa hai người chắc hẳn là tốt lắm nhỉ?”


“Ừm …” Nguyễn Khánh Linh thận trọng nghĩ kỹ rồi đáp: “Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.”


Quả thực, từ khi hai người quen biết đến nay, những việc mà Phạm Nhật Minh đã giúp đỡ cô thực sự khá nhiều, thậm chí còn mang Gỗ Mun và Lông Trắng về nhà nuôi, bù đắp cho nỗi nuối tiếc của cô, vì từ nhỏ không được cho phép nuôi thú cưng.


Nghe lời nói của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh mặc dù không tận mắt nhìn thấy cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được biểu cảm khuôn mặt của cô lúc này nhất định là vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta cảm thấy dễ thương vô cùng.


Ánh mắt anh khẽ cong lên, ngay sau đó anh liền chuyển sang chủ đề khác: “Vậy cô đã bao giờ trải qua những chuyện đáng sợ chưa?”


Thật không khó để trả lời câu hỏi này, Nguyễn Khánh Linh không nghĩ nhiều liền trực tiếp nói thẳng: “Sẽ có rất nhiều chuyện đáng sợ, giống như trước đó khi ở Anh tôi bị đẩy xuống biển, lúc đó tôi thực sự vô cùng sợ hãi. Trước đó nữa là khi được chồng tôi xoa bóp. “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK