Nguyễn Khánh Linh nhớ đến những gì Phạm Nhật Minh đã nói, phải khiêm tốn hỏi ý kiến của các nhân viên đã có nhiều kinh nghiệm.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô đến công ty này, cũng không quen biết ai, vậy cô nên hỏi ý kiến của các nhân viên có nhiều kinh nghiệm như thế nào đây?
Đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến Chu Hàng.
Lúc trước ông ta đã nhắc tới một người với cô, người đó đáng lẽ phải là trợ lý của cô.
Chu Hàng là người của bố cô, cho nên Nguyễn Khánh Linh tin tưởng ông ta vô điều kiện, Chu Hàng tiến cử trợ lý cho cô, như vậy Nguyễn Khánh Linh cũng sẽ tin tưởng trợ lý kia một cách vô điều kiện.
Hình như anh ta gọi là Amber?
Vừa lúc đó, Nguyễn Khánh Linh đã đến quầy lễ tân.
Lúc này, cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy cô thì sững sờ, cô ta nhớ lại quá khứ, chẳng mấy chốc, cô ta chợt nhớ ra điều gì, ngay lập tức trên mặt xuất hiện nụ cười tươi hơn hoa.
Khác với cô gái ở quầy lễ tân, những nữ nhân viên lễ tân khác cũng nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh nhưng không nhiệt tình như vậy.
Các cô ấy vẫn chưa nhận ra, nhưng cảm thấy Nguyễn Khánh Linh rất quen thuộc.
Lúc này cô gái đó mới lanh lẹ cười hỏi Nguyễn Khánh Linh: “Cô Nguyễn, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Nguyễn Khánh Linh là người luôn không thể chống lại sự nhiệt tình của người khác.
Đặc biệt là kiểu quá mức như người phụ nữ trước mặt, sự nhiệt tình như có ý đồ gì khác.
Cô ho khan một tiếng, không có ý định cùng lễ tân nói chuyện nên hơi lạnh nhạt nói: “Tôi tới đây tìm người.”
“Cô tìm ai vậy?”
Cô lễ tân vẫn rất niềm nở và lịch sự.
“Trợ lý của tôi, Amber.”
Nguyễn Khánh Linh nói.
Cô vốn lo lắng đối phương sẽ không biết người này, dù sao trong công ty có nhiều người như vậy, quầy lễ tân cũng không thể quen biết hết tất cả mọi người.
Tuy nhiên sau khi người phụ nữ kia nghe thấy cái tên này, vẻ mặt cô ta trông có chút kỳ lạ, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười, che đi vẻ khác thường trên mặt, nói: “Cô có thể trực tiếp đi lên thang máy tới tầng mười sáu.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
Nguyễn Khánh Linh cảm ơn xong thì nhấc chân rời đi.
Nhưng lúc này, một vài giọng nói thì thào đột nhiên lọt vào tai cô.
Đây là lần đầu cô nghe giọng nói của những người phụ nữ này.
Nhưng có một giọng nói trong đó là giọng của nữ nhân viên lễ tân lúc nãy nói chuyện với cô.
Cô nghe thấy cô ta đè thấp giọng mình nói: “Cô ấy là ai mà các cô cũng không biết à? Không phải ngu sao?”
“Là ai vậy, nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra được…”
“Đó là vợ chủ tịch Phạm, người đứng đầu danh sách người giàu của Forbes! Nguyễn Khánh Linh! Cô ấy cũng là tổng giám đốc mới của công ty chúng ta. Nghe nói vị trí tổng giám đốc của ông Tưởng cũng bị làm cho rớt đài!”