Phạm Nhật Minh lại tiếp tục nói: “Hai người bạn của tôi cũng sẽ trở về Việt Nam trong hai ngày tới, chúng ta có thể đi cùng nhau chứ?”
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh không thể nói đồng ý nhanh như hồi nãy được, cô do dự chốc lát, nói: “… Tôi lo lắng nếu không quen biết nhau thì việc đi chung hẳn sẽ rất bối rối.”
Phạm Nhật Minh đương nhiên biết cô lo lắng điều gì, vì vậy anh giải thích: “Đó là Trần Hữu Nghị và Giang Đức. Họ từng đến thăm em khi em bị ốm.”
Nghe lời anh nói, hai mắt Nguyễn Khánh Linh đột nhiên sáng lên. Hóa ra là hai người đàn ông đó, họ đối xử rất tốt với cô, cả hai đều rất vui tính và hài hước, sẽ không làm cô cảm thấy xấu hổ khi ở chung, cá nhân cô thấy họ là người rất tốt.
Mặc dù vậy, cô vẫn nói với anh: “Tôi có thể đồng ý, nhưng tôi vẫn phải hỏi ý kiến Lăng Huyền đã.”
Phạm Nhật Minh gật đầu, đáp: “Ừ.” Vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, em đi vào đi, khi nào về thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón em.”
Anh nói những điều này một cách tự nhiên, giống như việc đưa đón Nguyễn Khánh Linh đã thành thói quen mỗi ngày của anh.
Trái tim Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đập trật nhịp, cô cố gắng kìm nén cảm xúc kì lạ trong lòng và tự nhủ với bản thân, Phạm Nhật Minh làm vậy vì anh chỉ coi cô như một người bạn.
Nguyễn Khánh Linh, đừng suy nghĩ về nó nữa!
Nguyễn Khánh Linh thầm nhắc nhở bạn thân rồi cố gắng nở một nụ cười với anh, gật đầu tỏ ý cảm ơn, mở cửa bước xuống xe.
Khi cô bước vào quán cà phê, Lăng Huyền cũng vừa đến, cô ấy nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh bước xuống từ xe của Phạm Nhật Minh và đang đưa mắt nhìn cô với vẻ mặt mơ hồ.
“Khánh Linh, nói cho tớ biết cậu và tổng giám đốc đã đi đến bước nào rồi?”
Ban đầu, Lăng Huyền nghĩ rằng cuộc hôn nhân giữa Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh chỉ là một cuộc hôn nhân trên giấy tờ, cả hai cũng không có bất kì tình cảm nào với nhau cả. Nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái mà bạn mình đăng trên dòng thời gian, cô ấy mới nhận ra, dường như có ngọn lửa nào đó đang nhen nhóm giữa hai người. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyễn Khánh Linh bị cô ấy hỏi thì cảm thấy có chút xấu hổ, cô không thể giải thích rõ ràng cho bạn mình hiểu, chỉ có thể nói: “Đừng hiểu lầm, bọn mình chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Lăng Huyền hiển nhiên không tin lời cô nói: “Bạn bè bình thường sẽ tự mình xuống bếp nấu cháo cho cậu ư? Anh ta còn chủ động đưa đón cậu nữa. Bình thường người làm giám đốc đều nhàn rỗi như vậy sao?”
Nghe bạn mình phân tích, Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy có lí, nghĩ đến đó, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch. Cô đột nhiên nhận thấy mình lại bắt đầu suy nghĩ quá nhiều, cô nhanh chóng ép bản thân gạt những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Cô kéo tay Lăng Huyền đi vào quán cà phê, vội chuyển chủ đề khác.
“Lăng Huyền, lần này cậu trở về, chúng ta cùng nhau đi suối nước nóng để chúc mừng có được không?”
Lăng Huyền đương nhiên không chút do dự, gật đầu đồng ý: “Được.”
Nguyễn Khánh Linh lại nói: “Nhưng cậu có phiền nếu có người khác đi cùng chúng ta không?”
Nghe cô nói vậy, Lăng Huyền dừng lại. Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn cô, cười và nói: “Nếu như đó là một anh chàng đẹp trai thì tất nhiên tớ sẽ không ngại rồi.”
Nguyễn Khánh Linh nở nụ cười có chút bất lực, làm sao cô có thể quên một điều rằng Lăng Huyền là cô gái biết nhìn mặt nhưng không biết nhìn người được cơ chứ, chỉ cần gặp một anh chàng đẹp trai thì chỉ số thông minh của cô ấy có thể tụt hẳn xuống bằng không.
Cô gật đầu cười đáp lại: “Cậu sẽ cảm thấy vui mừng vì quyết định ngày hôm nay đấy.”