Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 890


Ngay lúc hai người sắp bắt đầu bước kế tiếp, Lăng Huyền giống như kịp phản ứng lại, bỗng nhiên đẩy anh ta ra. Lần này, trên mặt cô ấy hiện vẻ thẹn thùng và vô cùng tức giận.


Cô ấy hơi thô lỗ kéo quần áo mình lại, đẩy Trần Hữu Nghị ra, mặc kệ anh ta có phòng bị hay không.


Cô ấy nhíu mày tức giận nói: “Anh đi ra ngoài cho em!”


“Rốt cuộc là thế nào?”


Lúc Trần Hữu Nghị bị cô ấy đẩy ra ngoài, anh ta không có phòng bị, trong phút chốc bị đẩy về sau mấy bước, thật vất vả mới đứng vững. Nhưng mà khi anh ta nhìn gương mặt cô ấy, lại bị sự oán hận trong mắt cô ấy làm cho đau nhói.


Nhưng đến cuối cùng, cuối cùng Lăng Huyền vẫn không trả lời anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn để anh ta rời đi.


Dù cho Trần Hữu Nghị thích cô ấy thế nào đi nữa, nhưng anh cũng có tôn nghiêm của mình. Lăng Huyền nhiều lần muốn anh rời đi, đương nhiên anh sẽ không mặt dày ở lại. Anh ta mím môi, chỉ nói được, rồi quay lưng nhanh chân rời khỏi nhà cô ấy.


Lăng Huyền nhìn bóng lưng anh ta, cảm giác như kết thúc rồi.


Trần Hữu Nghị rời đi một lúc, Lăng Huyền rời khỏi giường, rửa mặt lại, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, thậm chí còn mở nhạc.


Nhưng khi cô ấy làm xong mọi chuyện, lúc trở lại trên ghế sa lon vẫn không nhịn được khóc ra tiếng.


Cô ấy và Trần Hữu Nghị, thế này xem như đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?


Trần Hữu Nghị rời khỏi nhà của Lăng Huyền, anh ta đem tất cả sự phẫn nộ trút lên xe. Lúc lên xe, anh ta dùng sức mở cửa xe, lúc đóng cửa lại cũng dùng hết sức đóng “rầm” một tiếng.


Anh ta ngồi lên xe, từ dưới lầu nhìn cửa sổ nhà của Lăng Huyền, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, còn có sự khó hiểu.


Rốt cuộc Lăng Huyền sao thế? Đột nhiên biến thành như thế, rõ ràng hôm trước anh ta và cô ấy còn rất tốt…


Thật sự để hiệu được lòng dạ của phụ nữ giống như mò kim dưới đáy biển.


Trần Hữu Nghị tức giận nghĩ, sau đó chờ bình tĩnh lại mới lái xe rời đi.


Thật ra trong lòng của anh ta không quyết liệt giống như Lăng Huyền.


Anh ta chỉ nghĩ là mâu thuẫn nhỏ giữa các cặp đôi yêu nhau thôi, qua một thời gian ngắn Lăng Huyền bình tĩnh lại, anh ta sẽ tìm cô ấy lần nữa. Nhưng mà bây giờ anh ta vẫn rất buồn rầu.


Trần Hữu Nghị gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh, gọi anh ra uống rượu.


Phạm Nhật Minh nghe trong giọng nói anh có vẻ buồn phiền, không nói gì, chỉ nói một tiếng với Đường Tiểu Nhất rồi đi ra ngoài.


Lúc anh đến, Trần Hữu Nghị đã uống, hơn nữa còn uống không ít. Nhìn thật nhiều vỏ chai rượu trên bàn, cả người nghiêng ngả.


Trần Hữu Nghị thấy Phạm Nhật Minh tới, chào hỏi anh một tiếng, lại mạnh mẽ mở chai rượu, sau đó đưa chai rượu đến trước mặt anh, nói: “Đến đây, Nhật Minh! Đêm nay chúng ta không say không về!”


Phạm Nhật Minh không nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ vô cùng kì lạ của người bạn thân này, khẽ câu này. Anh cầm lấy bình rượu, cùng Trần Hữu Nghị uống một chút.


Không chờ anh mở miệng hỏi, Trần Hữu Nghị đã nói hết mọi chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK