Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 399


Lục Húc Trần nhanh chóng cởi giày giúp cô kiểm tra.


Lam Hạ nhìn động tác của anh, vẻ mặt nghiêm túc, cô cau mày nhìn anh!


“Lục Húc Trần, bình thường anh đều trêu chọc các cô gái khác như thế này sao?”


“Hả?” Lục Húc Trần nghe thấy tiếng cô, anh bối rối nhìn cô, vừa rồi anh đang suy nghĩ gì đó, không để ý cô nói gì.


Lam Hạ nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, chợt nhận ra mình đã làm ầm ĩ quá lên, cười nói: “Chắc không sao đâu, vừa rồi tôi đã thử rồi, chị là bị trượt một chút, hẳn là không bị trẹo chân đâu.”


“Vậy được, đi lại cẩn thận.” Lục Húc Trần cầm lấy giày ở bên cạnh giúp cô mang vào, đôi chân nhỏ nhắn, tinh xảo, giày cao gót vừa vặn, trang trí càng thêm tinh xảo.


Anh đứng lên đỡ cô, nói: “Lam Lam, em thử đi trước đi, nếu đau thì đừng cố sức.”


“Ừm!” Lam Hạ đi được hai bước, thật sự không có vấn đề gì lớn.


Cô nhìn anh cười: “Không sao, có thể đi rồi!”


Lục Húc Trần xem qua, lúc này anh mới yên tâm, đồng thời cũng cảm thấy rất có lỗi, nếu không phải muốn dây dưa với cô, thì cũng không khiến cô suýt chút nữa bị trẹo mắt cá chân.


Thấy cô đi giày cao gót, anh khẽ cong môi cười.


Anh nói: “Lam Lam, đi!”


“A!” Lam Hạ sau một giây không kịp phản ứng.


Sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng lắc đầu, “Không, không cần, tôi có thể đi.”


Nói xong, cô liền muốn đi.


Nhưng Lục Húc Trần không cho cô từ chối.


Kéo một tay cô, anh đã cõng cô ở trên lưng.


Sau đó, anh mới phát hiện ra cô rất gầy, mang cô trên lưng cũng không cảm thấy khó khăn gì.


“A! Lục Húc Trần, anh làm gì vậy?” Lam Hạ kinh ngạc giãy giụa.


Lục Húc Trần mỉm cười: “Lam Lam, nếu em không muốn cả hai chúng ta đều bị ngã xuống thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.”


Nhìn thấy dưới chân loạng choạng bước chân, Lam Hạ không dám giãy dụa nữa.


Lục Húc Trần thấy cô ngoan ngoãn, nhếch môi cười cười.


Lam Hạ trừng mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Lục Húc Trần, anh có vẻ không giống như trong lời đồn, người ta nói anh lạnh lùng vô tình, không tới gần người, cảm thấy anh rất kỳ lạ, không phải bây giờ anh đang mang tôi trên lưng sao?”


Lục Húc Trần liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói trong trẻo: “Lam Lam, tất cả những lời đồn đại đều không đáng tin.”


“Ừm.” Lam Hạ gật đầu đồng ý.


Nguyễn Khánh Linh lại xấu hổ, cảm thấy rất mất mặt. Cô trề môi, đang muốn rời khỏi lòng Phạm Nhật Minh thì anh lại kéo cô về, chạm lên trán cô: “Đau chỗ này à?”


Anh đặt tay lên đúng chỗ cô bị đụng tới, cảm giác lạnh lẽo rất thoải mái. Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Vâng.”


Phạm Nhật Minh quay sang nói với chú Hùng: “Chú mang hòm thuốc lại đây.”


Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh vội vàng đẩy tay anh ra: “Không cần phiền phức như thế, tôi nên đi rồi, trễ nữa thì sẽ đến muộn mất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK