Tuy nhiên Phạm Nhật Minh lại đối với cô ta không có chút hứng thú nào. Chưa nói đến việc, trong nhà anh đã có vợ.
Người phụ nữ trước mặt đúng thực là xinh đẹp, nhưng trong mắt anh lại là cố tình làm ra cái vẻ kiêu căng.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Phạm Nhật Minh không nhìn thẳng cô ta mà chỉ liếc qua một cái rồi trở về chỗ ngồi.
Lúc này lại có một người khác đi vào văn phòng, Phạm Nhật Minh ngẩng đầu lên nhìn.
Sắc mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh kinh ngạc: “Ông nội, sao ông lại ở đây?”
Đúng vậy, người bước vào lúc này là ông nội của Phạm Nhật Minh.
Ông ta liếc nhìn Phạm Nhật Minh, rồi lại nhìn Ôn Thục Nhi, trên mặt mang theo ý cười.
Ông nội ân cần nói với Ôn Thục Nhi: “Lại đây, Thục Nhi, ngồi xuống sô pha đi, đừng đứng mãi như thế.”
Nghe vậy, Ôn Thục Nhi liền rất hiểu chuyện, lễ phép ngồi xuống.
“Vâng, thưa ông nội.”
Ông nội?
Người phụ nữ này biết ông nội của mình?
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm Ôn Thục Nhi, chỉ thấy lúc hai người họ đối diện với nhau, trên mặt đều tươi cười, rõ ràng là có quen biết.
Vậy người phụ nữ này là do ông nội dẫn đến sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh không khỏi có chút nghiêm túc.
Ngay sau đó, ông nội liền nói: “Nhật Minh, đây là Ôn Thục Nhi. Ông nghĩ vừa rồi hai cháu cũng trao đổi với nhau rồi? Đây là con gái của một cấp dưới của ông, vừa mới từ Harvard về. Ông đã hỏi bố của Thục Nhi cho nó đến đây giúp cháu rồi.”
Nghe vậy Phạm Nhật Minh không khỏi chau mày: “Giúp cháu?”
“Ừm, ông vừa hỏi trợ lý của cháu, bảo cháu trong này không có thư ký. Cháu muốn quản lý một công ty, không có thư ký làm sao được? Cứ vậy đi, về sau bảo Thục Nhi làm thư ký của cháu đi.”
Giọng điệu của ông nội hoàn toàn không phải là thương lượng. Đây là trực tiếp ra lệnh.
Phạm Nhật Minh nhìn Ôn Thục Nhi, thấy cô ta cũng mỉm cười với mình, nhẹ giọng nói: “Anh Nhật Minh, sau này nhờ anh chăm sóc cho tôi.”
Lúc này, ánh mắt của Phạm Nhật Minh mới trầm xuống, mắt hơi nheo nheo lại, anh nói: “Cháu không đồng ý.”
Giọng nói của anh rất lạnh, lộ rõ vẻ không hài lòng với sự sắp xếp của ông nội. Tuy nhiên, ông nội cũng không phản đối anh, ông ta ủ rũ nói: “Tại sao cháu không đồng ý? Thục Nhi là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard về, đạt thành tích cao đến chỗ cháu làm thư ký, cháu còn không hài lòng sao?”
Rõ ràng, ông nội bây giờ rất thất vọng và tức giận với đứa cháu trai mà ông ta yêu thương.
Phạm Nhật Minh đương nhiên trong lòng rất tôn kính ông nội, cho nên anh cũng không ương ngạnh chống đối lại ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Cháu không cần thư ký.”
Nghe vậy, ông nội càng tức giận: “Phạm Nhật Minh. Cháu bây giờ có công ty riêng rồi, đủ lông đủ cánh rồi phải không? Không nghe lời ông nội nữa phải không? Thục Nhi nhất định phải ở lại công ty.”
Ông nội Phạm Nhật Minh tuy đã lớn tuổi nhưng khí chất vẫn không suy giảm bao nhiêu. Nhất là khi tức giận, sắc mặt ông ta lại càng thêm hung dữ, mơ hồ có chút bóng dáng năm xưa trên thương trường cũng quát tháo như vậy. Ngay cả Phạm Nhật Minh cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy bộ dạng của ông nội khi tức giận.