Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 860


Lúc này, Phạm Hoàng Anh quay đầu nhìn cô ta một cái, trong mắt anh ta mang theo một chút khinh thường, cùng khinh miệt và chán ghét không nói lên lời.


“Cùng là con dâu của nhà họ Phạm, tại sao cô và cô ấy lại chênh lệch nhau nhiều như vậy chứ?”


“…. Phạm Hoàng Anh, anh đừng có quá đáng! Anh đừng quên….” hai mắt Hà Thanh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đôi môi run rẩy nói: “Anh còn đang cầm tay của tôi! Nếu như buổi lễ đính hôn này mà khong thành công, anh cũng đừng mong được tốt!”


“Ồ!”


Hà Thanh thấy Phạm Hoàng Anh bật cười một tiếng, sự chán ghét trong mắt anh ta càng sâu hơn.


Nhưng mà Phạm Hoàng Anh vẫn biết tốt xấu thu liễm lại, gọi người chủ trì, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.


Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh sẽ đi nâng công chúc mừng các vị trưởng bối và họ hàng nhà họ Phạm.


Bàn đầu tiên là bàn của ông cụ nhà họ Phạm, cũng chính là bàn của Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.


Phạm Hoàng Anh vẫn luôn bày ra bộ dạng lãnh đạm không thèm để ý, việc kính rượu đều do Hà Thanh làm, sau đó anh ta lười biếng giới thiệu Hà Thanh với từng người một.


Mãi cho đến khi cả hai người đến bên cạnh hai người Phạm Nhật Minh.


Lúc này, ánh mắt Phạm Hoàng Anh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh, trong mắt lộ rõ vẻ tham lam.


Vừa nãy vì khoảng cách quá xa cho nên anh ta không có nhìn rõ, hiện tại nhìn ở khoảng cách gần như thế này, thật con mẹ nó xinh đẹp, anh ta ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy nhưng mà chưa từng gặp qua người phụ nữ nào tuyệt phẩm như vầy….


Phạm Hoàng Anh cảm khái.


Đột nhiên, người phụ nữ bên cạnh anh ta hung hăng bóp cánh tay anh ta một cái.


Phạm Hoàng Anh bị đau, nhướng mày nhìn sang.


Hà Thanh lại không thèm để ý đến ánh mắt của anh ta, cô ta âm thầm hít sâu vào một cái, sau đó nở một nụ cười ưu nhã nhất.


“Nhật Minh, Khánh Linh, tôi mời hai người.”


Lúc này, Phạm Hoàng Anh ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Ý, không khỏi khịt mũi một cái.


Thật là một người phụ nữ biết giả vờ.


Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đồng thờ quay đầu.


Mặc dù hai người đều không có ấn tượng tốt về cô ta, nhưng mà theo phép lịch sự, Nguyễn Khánh Linh định uống chén rượu mà cô ta kính, nhưng khi cô vừa định đưa tay đón thì có một bàn tay khác đã vươn ra lấy mất trước rồi.


‘Anh làm cái gì đó?”


Nguyễn Khánh Linh hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Phạm Nhật Minh, dùng ánh mắt hỏi anh.


Phạm Nhật Minh ra hiệu cho cô bình tĩnh, sau đó nhìn Hà Thanh, bình tĩnh nói: “Cô ấy không uống được rượu, tôi uống thay cô ấy.”


Nói xong, anh uống một hơi cạn sạch chén rượu kia.


Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh nhìn, không nhịn được cong khóe miệng.


Nhưng mà Hà Thanh lúc này thì lại lần nữa rơi vào trong bạo kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK