Nhìn vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của người phụ nữ, Phạm Nhật Minh biết rằng lần này cô nhất định rất sợ hãi.
Anh nói: “Anh biết ai đã giật dây.”
“Ai?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi ngay.
“Phạm Thành, người chú tốt của anh.”
Ánh mắt Phạm Nhật Minh có chút lạnh lùng: “Ngoại trừ ông ta thì không ai có lá gan ra tay với anh.”
Anh cũng không phóng đại, sự thật chính là như vậy.
Phạm Thành hiện đang bị sự thành công của công ty anh gần đây dọa sợ. Nếu hôm nay việc kinh doanh được thương lượng xong thì công ty bên này về cơ bản sẽ có thế cục ổn định, thậm chí dựa theo phương pháp kinh doanh hiện có của Phạm Nhật Minh mà tiếp tục hoạt động thì trong một vài năm nữa, nó sẽ có thể vượt qua lợi nhuận của trụ sở chính.
Đó là lý do tại sao Phạm Thành không tiếc mạo hiểm bị Phạm Nhật Minh bắt được cũng muốn đi nước cờ này.
Nhưng rõ ràng, Phạm Thành đã thất bại.
“Ông ta thật quá đáng. Chúng ta phải nói với ông nội.”
Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, vừa nghe thấy người phía sau là Phạm Thành thì cơn tức giận của cô càng lớn hơn, rõ ràng mọi người đều là người một nhà, vậy tại sao lại còn đâm sau lưng?
Ông cụ Phạm trước đây yêu Phạm Nhật Minh như vậy, nếu biết chuyện này, ông nhất định sẽ trừng phạt Phạm Thành thật nặng.
“Ừ, anh sẽ xử lí chuyện này.”
Phạm Nhật Minh không muốn Nguyễn Khánh Linh lo lắng những chuyện như vậy.
Với cô mà nói, những thứ này là những mặt tối của xã hội, anh không muốn cô gái nhỏ trong sáng của mình phải trải qua những điều mà lẽ ra cô không nên trải qua.
Nguyễn Khánh Linh rất nghe lời, bây giờ Phạm Nhật Minh không muốn cô lo lắng thì cô sẽ không lo lắng, tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc lên vết thương cho anh.
Lúc này, bệnh viện Lâm Đồng.
Trần Hữu Nghị nhấn ga lấy tốc độ nhanh nhất đi đến bệnh viện, nhưng khi đến bệnh viện, đẩy cửa phòng bên cạnh thì chỉ thấy người phụ nữ trung niên trên giường, nhưng không nhìn thấy Thẩm Lăng và Lăng Huyền đâu.
Lúc này, mẹ Thẩm nhìn người đàn ông lạ mặt đột nhiên xông vào, bà giật mình, cảnh giác hỏi: “Cậu là ai?”
Thế nhưng người đàn ông ngây người nhìn bà một cái, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, như thể anh ta đang tìm ai đó, hình như anh ta không tìm được người, tóm lại, anh ta nhanh chóng đi ra ngoài.
Mẹ Thẩm khó hiểu, bà không biết người đàn ông đó đến đây làm gì.
Trần Hữu Nghị bước nhanh đến chỗ y tá đứng, anh ta tùy tiện tìm một y tá.
Bởi vì anh ta quá đẹp trai nên khi Trần Hữu Nghị nói xong lần đầu tiên thì cô y tá đó không nghe rõ, chỉ mải mê nhìn anh ta chằm chằm.
Trần Hữu Nghị nhìn y tá đang nhìn mình chằm chằm, cả người chợt lạnh đi.
“Hai người nhà của phòng bệnh 515 đi đâu rồi?”