Đợi cho tình trạng của mẹ ổn định lại, Thanh Thảo mới giận dữ nhìn hai người họ, hỏi: “Rốt cuộc các người đã làm gì với mẹ tôi? Bà ấy tuổi tác đã cao rồi, toàn thân thì bại liệt lại còn bị tắc mạch máu não. Sao các người lại nhẫn tâm như vậy chứ?”
Nghe được lời nói của cô ta, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đều có chút kinh ngạc.
Hiển nhiên là bọn họ không ngờ rằng Phó viện trưởng Trương lại còn bị tắc nghẽn mạch máu não, cho nên triệu chứng vừa rồi hoàn toàn không phải là bà ta cố ý diễn kịch.
Tuyệt đối không thể để cho Thanh Thảo biết được chuyện năm đó, không thể để cô ta biết mẹ của mình là một người ích kỷ như vậy, không chịu nổi… Tàn nhẫn…
“Con trở về phòng đi.”
Phó viện trưởng Trương vẫn kiên trì như cũ, kêu cô ta trở về phòng.
Thanh Thảo tức giận, quay đầu lại nhìn mẹ mình bằng vẻ mặt không thể tin được: “Mẹ?”
Cô ta thực sự không thể nghĩ ra được, rốt cuộc hai người này là ai? Tại sao khi mẹ và bọn họ nói chuyện lại phải trốn tránh mình?
Nhưng mà, Phó viện trưởng Trương lại luôn kiên trì, bà ta mím chặt môi không nói thêm gì nữa, nhưng lần này Thanh Thảo không chịu nghe lời của mẹ, cô ta cố chấp, kiên quyết nhìn mẹ mình.
Hai mẹ con im lặng đối đầu nhau.
Vào lúc này, Nguyễn Khánh Linh mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ không khiến mẹ cô bị phát bệnh nữa. Cô có thể mở cửa phòng nhưng phải đeo tai nghe vào.”
Thực ra, bây giờ trong lòng Nguyễn Khánh Linh rất rối bời.
Sau khi cô biết được Phó viện trưởng Trương bị liệt toàn thân, lại còn bị tắc nghẽn mạch máu não thì dường như chút hận thù vốn có đó của cô đối với bà ta đều đã giảm đi rất nhiều.
Thanh Thảo liếc cô một cái, cuối cùng vẫn phải cắn môi trở về phòng.
Trong phòng khách lại chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lúc này, Phó viện trưởng Trương nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt áy náy và biết ơn: “Cám ơn cô.”
“Lúc đó, tôi không phải cố ý muốn làm hại mẹ của cô, là bọn họ đã bắt cóc Thanh Thảo của tôi để uy hiếp tôi. Nếu như tôi không tham gia vào kế hoạch của bọn họ, bọn họ sẽ ném Thanh Thảo xuống biển. Tôi thực sự không có cách nào khác nên mới…”
“Nhưng bà có từng nghĩ qua, mẹ tôi cũng là một sinh mệnh hay không? Mạng của con gái bà là mạng sống, chẳng lẽ mạng của mẹ tôi không phải hay sao? Hơn nữa, lúc đó bà ấy còn đang ôm tôi! Nếu là con gái của bà, lúc sinh ra đã mất đi…”
Nói đến đây, Nguyễn Khánh Linh khóc không thành tiếng, không thể phát ra âm thanh nữa, cô muốn nói ra những lời càng cay độc để cho trong lòng mình dễ chịu hơn một chút. Nhưng hiện tại nhìn người phụ nữ trước mặt, cùng với lời nói của bà ta, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, giọng nói của Nguyễn Khánh Linh đột ngột ngập ngừng.
Cô che miệng lại, dường như có thể tưởng tượng được mẹ cô trong phòng phẫu thuật lúc đó đã tuyệt vọng nhiều như thế nào.
Nhưng mà bà ta lại làm như mình là người vô tội sao?
Nhìn Phó viện trưởng Trương, khuôn mặt già nua ướt đẫm nước mắt, bà ta ngập ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi con, xin lỗi… Là tôi quá ích kỷ rồi, lúc đó Thanh Thảo còn rất nhỏ, tôi không còn cách nào khác…”
Trong khi bà ta không ngừng nói lời xin lỗi, Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh vào trong lòng, cô vùi trọn đầu mình vào lồng ngực của anh, rất nhanh anh cảm nhận được trước ngực có sự ẩm ướt, lạnh buốt truyền đến.
Phạm Nhật Minh chỉ cảm thấy tim mình cũng bị thắt chặt lại.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, anh không thể nhìn được Nguyễn Khánh Linh khóc.