Nghe vậy, trong lòng Trần Hữu Nghị mới thả lỏng được một chút, sau đó lập tức nói: “Được, cảm ơn cô, Khánh Linh.”
“Không có gì.”
Sau khi Nguyễn Khánh Linh cúp điện thoại thì lập tức gọi điện cho Lăng Huyền.
Hai ngày nay cô không có liên lạc với Lăng Huyền, nếu không phải Trần Hữu Nghị gọi điện thoại đến nói chuyện này, cô vẫn còn bị con nhóc kia giấu giếm. Thật là…
Nguyễn Khánh Linh không biết là nên tức giận hay nên lo lắng nữa.
Điện thoại vẫn luôn hiển thị đang gọi đi, nhưng vẫn không có người nghe máy.
Cho đến khi Nguyễn Khánh Linh gọi đến cuộc gọi thứ ba thì đầu bên kia mới có người bắt máy.
“Khánh Linh.”
Giọng nói mệt mỏi của Lăng Huyền từ đầu bên kia truyền đến.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, lửa giận trong lòng Nguyễn Khánh Linh liền tiêu tan phân nửa.
Giọng nói của Lăng Huyền, dường như không được tốt lắm?
“Lăng Huyền, cậu đang ở đâu?”
Lăng Huyền ở đầu dây bên kia thở hổn hển, cô ấy ngồi bệt xuống dãy ghế bên ngoài hành lang phòng bệnh.
“Ở bệnh viện.”
Cô ấy không có ý định giấu diếm Nguyễn Khánh Linh, chỉ có điều hai ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, hơn nửa lại xảy ra vô cùng đột ngột, khiến cô ấy nhất thời cảm thấy rối tung rối mù, nên không kịp gọi điện nói chuyện này cho Nguyễn Khánh Linh biết.
“Tớ nghe Trần Hữu Nghị nói qua rồi, cậu sẽ kết hôn với Thẩm Lăng sao? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Nguyễn Khánh Linh ở đầu dây bên kia vừa sốt ruột, vừa lo lắng.
Lăng Huyền vừa nghe thấy tên của Trần Hữu Nghị, bàn tay vô thức nắm chặt lấy điện thoại.
Một lúc sau, cô ấy mới khó khăn lên tiếng: “Tớ và Thẩm Lăng sắp kết hôn rồi.”
“Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại như vậy?”
Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Khánh Linh lo lắng đến mức muốn trực tiếp chạy tới trước mặt cô.
Một lúc sau, Lăng Huyền giải thích: “Mẹ của Thẩm Lăng mắc bệnh nan y. Tớ đang ở bệnh viện chăm sóc cho bà ấy. Cậu cũng biết đấy, mẹ của tớ mất sớm, ngày trước khi tớ Thẩm Lăng yêu nhau, anh ấy thường xuyên đưa tớ về nhà, mẹ của anh ấy đối xử với tớ như con gái ruột của bà, bây giờ tớ nhìn thấy thấy bà ấy phải nằm một chỗ.”
Lăng Huyền càng nói, giọng của cô càng nghẹn ngào.
Nguyễn Khánh Linh có thể hiểu rằng, mẹ của Thẩm Lăng, đối với Lăng Huyền mà nói, bà ấy không khác gì mẹ đẻ của cô ấy cả.
Kỳ thưc, không cần Lăng Huyền nói tiếp nữa, Nguyễn Khánh Linh cũng có thể đoán ra rằng, tại sao Lăng Huyền lại đồng ý cưới Thẩm Lăng.
Tuy nhiên, sắc mặt cô ấy vẫn có chút không tốt, hỏi: “Vậy còn Thẩm Lăng, anh ấy đã ly hôn chưa?”
Điều mấu chốt ở đây không phải là chuyện Lăng Huyền và Thẩm Lăng kết hôn, mà vấn đề chính ở đây là Thẩm Lăng, liệu anh ta đã ly hôn chưa.
Nếu như anh ta chưa ly hôn, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ trở thành một trò cười, còn Lăng Huyền, sẽ trở thành kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác.