Lãnh Nhược Giai trợn mắt nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái: “Tôi không cần các người quan tâm!”
Nguyễn Khánh Linh bị câu này của cô ta đánh bật trở về, mặt phồng lên nhìn cô ta, đang định nói gì đó, chỉ thấy hốc mắt của Lãnh Nhược Giai càng đỏ lên hơn, không giống vẻ vênh váo hung hăng như bình thường của cô ta, chỉ nắm chặt tay mình, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đàn ông đều không phải thứ gì tốt đẹp!”
Lãnh Nhược Giai cắn môi nói.
Cô ta biết hội sở Kỳ Tích là nơi ra sao, thế nhưng vậy mà Lãnh Hàn Vũ lại đi đến nơi đó, nghe nói còn cùng một người mẫu cấu kết lại với nhau nữa.
Lãnh Nhược Giai vừa biết chuyện này, không nói thêm lời nào liền lái xe lên đường, ai ngờ xe của cô bị hỏng nửa đường, làm như thế nào cũng không khởi động được, trong lòng cô ta nóng nảy, thẳng thừng ném chiếc xe lại ở bên kia, một mình lên đường cái đón xe đi, kết quả lại lên xe của hai người Nguyễn Khánh Linh.
Nếu như là trước đây, cô ta còn quan tâm tới Phạm Nhật Minh không biết chừng sẽ thật sự có thể biết ơn tới nỗi rơi nước mắt.
Thế nhưng, từ lần trước anh làm cô ta bị tổn thương sâu sắc như vậy, cộng thêm có Lãnh Hàn Vũ khuyên bảo, Lãnh Nhược Giai đã hoàn toàn buông bỏ Phạm Nhật Minh, cho nên nay gặp lại anh, cũng không có tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng muốn đến gần như lúc trước nữa.
Đối với những người đàn ông, cô ta vẫn kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, ngoại trừ Lãnh Hàn Vũ.
Thế nhưng, người anh trai mà cô ta kính yêu từ trước đến nay cũng bắt đầu tới lui loại hộp đêm này, hơn nữa còn dính dáng tới một người phụ nữ không rõ gốc gác nữa, điều này làm cho Lãnh Nhược Giai tức giận đến mức mất đi lý trí.
Cho nên khi đối mặt với Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh, sự thù địch mới biểu hiện ra rõ ràng như vậy, đặc biệt là với người cũng là đàn ông như Phạm Nhật Minh.
Nguyễn Khánh Linh chưa từng nhìn thấy một Lãnh Nhược Giai như vậy.
Tuy rằng bề ngoài ngụy trang tới nỗi không có một khe hở, chanh chua khắc nghiệt, nhưng nơi đáy mắt cô ta, sự yếu ớt lại hết sức rõ ràng.
Giống như một con nhím, bên ngoài là gai góc sắc nhọn, nhưng lại là để bảo vệ phần bụng và cơ thể mềm mại của mình.
Nguyễn Khánh Linh lại không nhịn được mà mềm lòng.
Ai, thôi quên đi, không thèm chấp nhặt với cô ấy.
Cô khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi không nói thêm gì nữa.
Phạm Nhật Minh cũng không quá vui vẻ, chính anh bị Lãnh Nhược Giai bật ngược lại thì không có việc gì, dù sao cô ta cũng không có gì quan trọng.
Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh lại ra mặt cho mình, trong lòng Phạm Nhật Minh trái lại còn rất sung sướng nữa, nghĩ đến cô nhóc này cũng biết đau lòng vì mình, nhìn dáng vẻ của cô giống như gà mái bảo vệ đàn con, vừa buồn cười lại rất đáng yêu.
Kết quả một giây sau, Lãnh Nhược Giai lại dội ngược trở lại lời nói của người phụ nữ này, giống như dáng vẻ ăn nhầm thuốc súng vậy.
Thấy Nguyễn Khánh Linh mím môi không nói thêm gì nữa, Phạm Nhật Minh không vui, vợ anh có lòng tốt đón Lãnh Nhược Giai lên, cũng không phải là vì chọc giận chính mình đâu.
Nếu thật sự không được, Phạm Nhật Minh liền tìm người đưa người phụ nữ đó đến hội sở Kỳ Tích, bọn họ cũng tiết kiệm đỡ phải đi đường vòng, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Nghĩ như vậy, Phạm Nhật Minh liền vỗ vỗ bên tay Nguyễn Khánh Linh, tỏ vẻ an ủi, anh đang chuẩn bị mở miệng, ngón tay út đã bị người phụ nữ này nắm lấy, vì thế anh liền quay đầu sang nhìn cô một cái.
Chỉ thấy Nguyễn Khánh Linh khẽ lắc đầu với anh, ý bảo anh tiếp tục lái xe đi.