Hơn nữa còn dưới con mắt của đồng nghiệp và học sinh của cô ấy.
Mặt cô ấy lập tức đỏ lên, vội vàng tiến lên muốn kéo Trần Hữu Nghị đi, như vầy quả thực…. Quá là xấu hổ rồi?
Nhưng mà Trần Hữu Nghị không chịu phối hợp.
Anh ta vẫn đứng ở đó như cũ, hỏi lại lâm nữa: “Cô giáo Lăng, em có rảnh đi ăn với tôi một bữa cơm không? Tất cả mọi người đều đang nhìn đó?”
Lúc này, đám người thậm chí còn đang làm ầm ầm, thúc giục Lăng Huyền nhanh chóng đồng ý.
Cô ấy cảm giác mặt mình càng lúc càng nóng, bây giờ cô ấy chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, nếu không hốc chừng ngày mai cô ấy sẽ là tiêu đề của trường….
Vẻ mặt cô ấy đỏ ửng, nhanh chóng gật đầu, sau đó nhanh chóng kéo Trần Hữu Nghị rời khỏi chỗ này.
Sau khi Lăng Huyền đồng ý làm bạn gái Trần Hữu Nghị xong, tình cảm của hai người giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường, nhưng mà, thật ra bên trong lòng Lăng Huyền vẫn chưa thực sự mở lòng để đón nhận Trần Hữu Nghị.
Dù sao, có một Thẩm Lăng ở phía trước, cho dù Trần Hữu Nghị có móc tim móc phổi đối xử tốt với Lăng Huyền thì trong lúc nhất thời, cô ấy cũng khó chân chính mở rộng lòng, hoặc là nói cô ấy không thể dành hết tất cả tình cảm để yêu một người như trước.
Mà những thứ này, Trần Hữu Nghị có thể nhận ra và cảm nhận được.
Nhưng mà anh ta không có tức giận, ngược lại quyết tâm dùng hành động để hòa tan khối băng đã hình thành trong trái tim cô ấy từng chút chút một.
Từ sau khi hai người ở bên nhau, Trần Hữu Nghị có mời Lăng Huyền đến sống ở biệt thự riêng của anh ta, nhưng cô ấy lại từ chối, Trần Hữu Nghị cũng đành ngoan ngoãn thuận theo ý của cô ấy, ngày nào cũng chạy tới căn hộ của cô ấy.
Mấy ngày trôi qua, anh ta làm chuyện này không biết mệt.
Bởi vì hành động lần trước của Trần Hữu Nghị, quả nhiên không còn giống loài khác phái nào dám tới quấy rầy Lăng Huyền nữa, cho dù là giáo viên hay học sinh.
Có đôi khi Trần Hữu Nghị rảnh sẽ chạy tới phòng học của cô, tìm một chỗ ngồi xuống, nghe cô ấy giảng bài
Anh ta không học được sử, trước khi lúc còn đi học, anh ta rất ghét môn lịch sử, cũng không hề có hứng thú với nó, nhưng đổi lại anh ta lại có thiên phú dị bẩm ở phương diện tài chính.
Nhưng mà, không biết có phải là vì Lăng Huyền hay không, mỗi lần đến tiết dạy của cô ấy, anh ta đều có thể nghe sau xưa ngon làm, không hề bị phân tâm.
Những này này, sau khi tan học, Trần Hữu Nghị sẽ như thường lệ ngồi chờ ở chỗ cũ của mình, vẻ mặt anh ta mỉm cười nhìn người phụ nữ ở trên bục giảng chậm chạp thu dọn đồ của mình.
Trần Hữu Nghị rất thích nhìn cô ấy chậm rãi thu dọn đồ đạc như vậy, trước đây anh cảm thấy cô ấy là một người có tính cách tùy tiện, nhưng mãi đến khi tiếp xúc với cô ấy xong, Trần Hữu Nghị mới phát hiện, hóa ra cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ chưa lớn, cũng biết thẹn thùng, biết làm nũng.
Hơn nữa, mỗi khi cô ấy lẳng lặng làm việc, trên người coi ấy luôn mang theo một cỗ sức mạnh khiến anh ta an tâm, anh rất thích bình tĩnh nhìn cô làm chuyện của mình.
Trần Hữu Nghị nghĩ, anh ta biết đại khái vì sao Phạm Nhật Minh lại chiều chuộng Nguyễn Khánh Linh như vậy rồi, vốn dĩ anh rất cảm khái cô nhóc chưa trưởng thành kia, không ngờ một người có tính cách lạnh lùng như Phạm Nhật Minh cũng bị trầm luôn vào.
Nhưng sau khi chuyện xảy ra trên người anh ta xong, cuối cùng Trần Hữu Nghị cũng biết, cái gì gọi là sâu sắc….
Lăng Huyền vừa thu dọn xong đồ của mình, đột nhiên eo của cô ấy bị người ta ôm chặt lấy, sau lưng truyền tới mùi hương nam tính mát lạnh quen thuộc.