Nguyễn Khánh Linh nghe thế liền hỏi lại: “Ông chủ trang viên kia có nói thắng thua thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Phạm Nhật Minh gật đầu: “Thắng, tất cả số tiền kiếm được sẽ về tay chúng ta, đồng thời sẽ giúp chúng ta đối phó với Phạm Thành.”
Không hiểu vì sao sau khi nghe đến phần thưởng có thể giành được nếu thắng, tâm tình Nguyễn Khánh Linh không hề tốt lên, thưởng càng cao chứng tỏ nếu thua, hình phạt sẽ càng nghiêm khắc và nguy hiểm hơn.
Chính ý nghĩ này khiến cho lời nói của Nguyễn Khánh Linh lúc phát ra mang theo run rẩy không dễ phát hiện: “Còn trừng phạt thì sao? Nếu không làm được thì sao?”
Thật ra trong lòng Phạm Nhật Minh không muốn nói cho Nguyễn Khánh Linh biết, anh lo lắng cô sẽ không thể tiếp nhận, nhưng nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ này, anh đành phải nói ra.
“Nếu thua, liền giết Tống Ngọc, phế bỏ cả hai chân của anh và Lê Tuấn. Bọn anh vừa đến trang viên liền nhận được một cuộc gọi âm thanh từ ông chủ của trang viên. Nói cách khác, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.”
Nguyễn Khánh Linh vừa nghe đến chuyện phế bỏ hai chân, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vì sợ hãi.
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí không thể phát ra giọng nói của mình, chỉ cảm thấy cổ họng mình hình như bị cái gì đó chặn lại, cô không thể phát ra bất kì âm tiết nào.
Nhưng cô vô cùng khó chịu, giống như cô đã ngay lập tức trở lại lúc bắt đầu, mới vừa nghe được tin tức Phạm Nhật Minh đã chết, trong lòng vô cùng tuyệt vọng và đau đớn.
Sở dĩ Phạm Nhật Minh không muốn nói cho Nguyễn Khánh Linh biết chuyện này là bởi vì anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô như bây giờ điều này thực sự khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Vì vậy, anh duỗi tay ra, ôm người phụ nữ ấy vào lòng và nói: “Đừng lo lắng nữa có biết không, chẳng lẽ em không tin tưởng chồng em sao?”
Nguyễn Khánh Linh cắn chặt môi dưới, nắm lấy bộ đồ ngủ của người đàn ông, giọng nói thì thào: “Không phải là em không tin anh, nhưng trò chơi do ông ta thiết kế quá bất thường, các anh chỉ có hai người, cho dù tiền vốn có nhiều đến mức nào đi nữa, muốn trong vòng một tháng gấp mười lần, đây cơ bản là chuyện nghìn lẻ một đêm có được hay không?”
Cô thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi suy đoán: “Em nghĩ ông chủ trang viên này ngay từ đầu hẳn là đã lên kế hoạch lừa gạt các anh vào trang viên này rồi giả vờ làm ra một trò chơi, thật ra chính là muốn các anh chết ở chỗ này!”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh lúc trước vẫn còn có hơi buồn rầu thì bây giờ đã sáng suốt hơn rất nhiều, anh siết chặt eo thịt mềm mại của người phụ nữ, cười nói: “Đúng là không uổng công anh thương con nhóc em, còn biết bênh vực anh đấy.”
“Lúc này rồi anh còn tâm tư đùa giỡn hả?”
Nguyễn Khánh Linh thò đầu ra khỏi vòng tay anh, không nhịn được mà trừng mắt với anh.
Chẳng qua, thật ra cô rất ngưỡng mộ Phạm Nhật Minh, gặp phải chuyện như thế mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Cô thấy người đàn ông này còn có tâm trạng muốn trêu chọc mình, không hề lộ ra dáng vẻ hoảng sợ, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được hỏi: “Gặp phải loại chuyện này sao anh có thể bình tĩnh như vậy được? Anh không lo lắng gì sao? Lỡ như… “
Nguyễn Khánh Linh thậm chí không đành lòng nói anh ấy có thể sẽ bị cắt bỏ hai chân của mình.
Tuy nhiên, ánh mắt của Phạm Nhật Minh lại trở nên sâu sắc hơn, trên mặt xẹt qua một màu đậm, như thể anh đã sớm không thèm để ý những thứ này từ rất lâu rồi.