Có lẽ là do cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau, nên trong lòng Lăng Huyền cảm thấy hơi đồng tình với Trần Hữu Nghị. Cho đến khi Trần Hữu Nghị làm xong thủ tục xuất viện trở về phòng bệnh, thì đột nhiên thấy thái độ của Lăng Huyền trở lên dịu dàng hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Trần Hữu Nghị cảm thấy, không phải cô gái này lại uống nhầm thuốc đó chứ? Tại sao đột nhiên lại thay đổi tính cách như vậy?
Nhưng mà, Trần Hữu Nghị không hỏi tại sao cô ấy lại thay đổi thái độ như vậy, Lăng Huyền ngồi lên xe của anh ta, hai người bắt đầu tám chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
Thật ra trong lòng Lăng Huyền cảm thấy hơi bứt rứt, dù sao vừa nãy cô ấy cũng mới biết chuyện của anh ta từ chỗ Nguyễn Khánh Linh. Trong người vốn có bản tính hóng chuyện nên cô ấy thực sự rất muốn hỏi rõ chuyện này với anh ta, nhưng nghĩ đến việc đây dù sao cũng là chuyện buồn của người ta, nên cô ấy xấu hổ không dám hỏi trực tiếp.
Lăng Huyền đã phải suy nghĩ rất nhiều cho đến khi về đến tầng dưới của nhà trọ.
Lúc này, cô ấy nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa, đột nhiên cả người cô ấy giống như bị sét đánh, cô ấy đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng kia, không động đây.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy máu trên người mình bây giờ đang bắt đầu đông lại.
“Huyền?”
Thẩm Lăng quay người lại, nhìn thấy Lăng Huyền đang sững sờ đứng tại chỗ nhìn anh ta. Ánh mắt của anh ta tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ, vội vàng bước đến chỗ cô.
Anh ta vẫn mặc một bộ quần áo bình thường, với chiếc áo len màu xám tro nhạt ở bên trên và một chiếc quần màu be ở bên dưới. Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy mà dáng người của anh ta vẫn khỏe mạnh và cao ráo như trước đây.
Các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai càng đẹp và rõ nét hơn theo năm tháng.
Lăng Huyền nhìn khuôn mặt đã từng làm cho trái tim cô ấy rung động, cho dù đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh ta từ khi anh ta về nước, nhưng mỗi lần gặp mặt anh ta trái tim cô ấy đều bất giác đập thình thịch.
Giống như bây giờ cô ấy đang quay về cái tuổi ngu ngơ và thiếu hiểu biết kia.
“Thẩm Lăng, anh đang làm gì ở đây?”
Lăng Huyền buộc mình phải bình tĩnh lại, cô hỏi anh ta.
Xe của Thẩm Lăng dừng cách xe của Trần Hữu Nghị không xa, trong tay anh ta còn đang xách vali, không biết đang làm cái gì.
Thẩm Lăng nhìn cô, mỉm cười với ánh mắt dịu dàng, rồi nói: “Huyền, anh đã nộp đơn ly hôn cô ta, anh đã dọn ra khỏi nhà. Bây giờ anh cũng sống trong khu nhà trọ này, ở ngay tầng dưới nhà em, nói cách khác, từ nay về sau chúng ta chính là hàng xóm của nhau rồi.”
Thẩm Lăng cứ nghĩ, sau khi Lăng Huyền nghe thấy câu nói này của anh ta thì cô sẽ vui mừng kích động một trận. Nhưng mà, rõ ràng cô gái trước mắt này chỉ mím chặt môi, không có biểu hiện hạnh phúc gì cả.
Hình như, từ sau khi về nước anh ta chưa bao giờ thấy nụ cười tùy ý vui vẻ trên khuôn mặt cô ấy nữa.
Lăng Huyền thở dài hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ thông suốt vậy?”
“Cuộc đời dài như vậy, anh không muốn nhẫn nhịn nữa.”
Thẩm Lăng nói, anh ta kiên quyết nhìn về phía Lăng Huyền, trong mắt anh ta tràn ngập tình cảm sâu đậm, tuy không biểu hiện ra rõ ràng nhưng cũng đủ để Lăng Huyền nhận ra.
Thấy vậy, trong lòng Lăng Huyền cảm thấy hơi bối rối.