Bây giờ tâm trạng Nguyễn Khánh Linh vô cùng tốt, không hề so đo lời nói trêu chọc của anh.
Thậm chí, khuôn mặt cô đầy sự phấn khởi và đắc ý, làm cho người ta không thể dời mắt đi được.
Sau đó Nguyễn Khánh Linh liền kể nguyên xi cho Phạm Nhật Minh nghe mình đã gặp thần tượng như thế nào, đã hợp tác với anh ta, còn có anh ta khen ngợi mình như thế nào.
“Sao nào? Có phải em vô cùng may mắn không? Em đã kể sơ qua về mở đầu quyển sách mới của em cho anh ấy nghe, anh ấy còn khen dòng suy nghĩ của em không tồi đấy! Còn nói cho em rất nhiều ý kiến đóng góp, trời ơi… Đến bây giờ em vẫn đang cảm thấy mình đang nằm mơ, làm sao mà lại có một người tài hoa như thế chứ…”
Nguyễn Khánh Linh nói luyên thuyên không ngừng, một lát lại bưng lấy mặt mình, một lát lại chơi đùa tóc mình, bộ dạng vô cùng mê muội khi gặp được thần tượng.
Đều này dần dần làm cho Phạm Nhật Minh có chút bất mãn.
Mặc dù anh cũng vì làm Nguyễn Khánh Linh vui, nhưng mà, nhưng mà người phụ nữ này có cần ngồi khen người đàn ông khác tốt như thế nào bên tai anh thế không, suýt chút nữa khen người ta lên trời rồi.
Thậm chí còn hơn cả người Steve trước đây, chỉ có hơn không có kém.
Quay về nhà, Nguyễn Khánh Linh trải qua thời gian dài thì cảm xúc mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà, chờ sau khi cô tỉnh táo lại, cô phát hiện một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, đó chính là hình như Phạm Nhật Minh tức giận rồi…
Mặc dù người đàn ông không biểu hiện lên trên mặt, nhưng mà, khí tức trên người anh lại rất thấp, thấp đến mức làm cho Nguyễn Khánh Linh nhìn một giây liền nhận ra.
Cô mới hồi tưởng lại một chút, vừa nãy trên đường quay về hình như mình đều đang khen người đàn ông khác, dựa vào tính cách bá đạo và vô cùng thích ghen tuông của Phạm Nhật Minh, chắc chắn là nhịn đến không ổn rồi.
Đổi lại là trước đây, Nguyễn Khánh Linh sẽ cảm thấy chân tay luống cuống khi Phạm Nhật Minh tức giận.
Nhưng hai người đã ở với nhau thời gian lâu như vậy rồi, mặc dù Nguyễn Khánh Linh vẫn không hiểu hết được tính cách của Phạm Nhật Minh, nhưng mà cô biết, chỉ cần cô chủ động bày tỏ, thì trong nháy mắt người ông sẽ hết giận.
Thực tế chứng minh, đây không phải là sự tự tin mù quáng của Nguyễn Khánh Linh.
Sau khi Phạm Nhật Minh quay về nhà, liền không nói câu nào mà đi vòa phòng sách, nhân danh là làm việc, trên thực tế là đang giận cô.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy anh ấu trĩ đến dễ thương, cô cười khanh khách đi theo người đàn ông vào phòng sách, kiễng chân, chủ động ôm lấy cổ anh, giọng nói dịu dàng, ôn nhu, còn mang theo cả giọng mũi của con gái khi làm nũng.
“Anh đừng có tức giận mà, em sai rồi.”
Quả nhiên, Phạm Nhật Minh chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô, trong lòng có tức đến đâu đi nữa, đều biến mất sạch trong nháy mắt.
Ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người phụ nữ, đôi mắt nâu của anh liền mụ mẫm.
“Sai chỗ nào?”
Giọng nói của Phạm Nhật Minh rất nặng, nhưng cũng rất êm tai.
“Không nên khen người đàn ông khác.”
Nguyễn Khánh Linh đoàng hoàng nhận lỗi.
Phạm Nhật Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, môi gần như là hôn lên môi cô, nói: “Vậy sai thì phải nên làm cái gì?”