Những chuyện này Nguyễn Khánh Linh không hề biết, cho nên khi Trung Huy nói cho cô biết Phạm Nhật Minh phải đi công tác, cô cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng mà cũng không nghi ngờ gì, gật đầu tỏ ý biết rồi.
Phạm Nhật Minh rời đi, trong phút chốc biệt thự này trở nên tĩnh mịch hơn nhiều.
Nguyễn Khánh Linh vẫn đang sáng tác, nhưng mà thỉnh thoảng cô cảm thấy nhàm chán.
Vì thế hôm nay cô dự định đi ra ngoài nhìn một chút, cũng thuận tiện tìm cảm giác.
Biệt thự của bọn họ xây ở ngoại ô, cho nên phong cảnh bên ngoài cũng tốt. Bình thường khi Nguyễn Khánh Linh rảnh rỗi, cô thích kéo Phạm Nhật Minh đi ra ngoài tản bộ.
Nhưng mà lần này chỉ có một mình cô tản bộ.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi mất mát, nhưng lập tức trong lòng thầm mắng mình chẳng có triển vọng. Sao Phạm Nhật Minh mới rời khỏi một ngày mà cô lại nhớ anh như thế?’
Thật sự là quá vô dụng…
Ngay lúc cô xuất thần, đột nhiên phía sau cô vang lên một giọng nói. Hơn nữa khi vừa nghe âm thanh kia, trong phút chốc Nguyễn Khánh Linh tê cả da đầu, hơi thở dần trở nên khó khăn.
Trí nhớ của cô lại bị ép nhớ lại lúc bị cầm tù, ngạt thở và tuyệt vọng.
“Cô Nguyễn Khánh Linh, đã lâu không gặp, cô sống thế nào?”
Sau lưng Nguyễn Khánh Linh là gương mặt mỉm cười của Hàn Văn Trịnh.
Nguyễn Khánh Linh trông thấy Hàn Văn Trịnh, nhịn không được lùi hai bước, mà sự hoảng sợ và bất an trong mắt cô càng kích thích anh ta.
Để anh ta cảm thấy càng hưng phấn và kích thích.
Lúc đầu, Hàn Văn Trịnh vẫn nhớ Nguyễn Khánh Linh, nhưng hết lần này đến lần khác người phụ nữ Hà Thanh kia chẳng có tác dụng gì, sau khi bám vào Sở Thiên Hoàng thì chẳng có chút hồi âm nào.
Trong thời gian này, hằng ngày anh ta nhớ nhung dung mạo và mùi hương trên người cô gần như sắp phát điên.
Ngay lúc Hàn Văn Trịnh nhịn không được sắp ra tay, đột nhiên anh ta nhận được tin tức nói là Phạm Nhật Minh đi công tác. Đây phải chăng là cơ hội cho anh ta làm việc bất chính?
Anh ta đã sớm dừng xe ở cách biệt thự nhà họ Phạm không xa, bí mật quan sát động tĩnh trong biệt thự.
Anh ta không nghĩ tới lại có thể chờ được Nguyễn Khánh Linh một mình đi ra.
Hàn Văn Trịnh không do dự, lập tức xuống xe, đuổi theo bước chân cô.
“Anh muốn làm gì?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn Hàn Văn Trịnh từng bước một tới gần, trong lòng vừa căng thẳng lại hối hận. Biệt thự nhà họ Phạm xây ở giữa sườn núi, bình thường không hề có người đi ngang qua. Lúc này một mình cô ở đây, chỉ sợ là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Đôi mắt cô vẫn rạng rỡ lấp lánh như trước, giống như lúc mới gặp, cho anh cảm giác kinh ngạc quyết tuyệt.
Hàn Văn Trịnh chỉ cảm thấy thần kinh của mình đều trở nên hưng phấn.
Anh biết rõ, Phạm Nhật Minh không dễ chọc nhưng mà anh ta không khống chế được muốn có được cô gái này. Thậm chí anh ta còn không tiếc bất cứ giá nào đều phải chiếm cô làm của riêng.
Loại chấp niệm bệnh hoạn này khiến cho Hàn Văn Trịnh lặp đi lặp lại nhiều lần có ý đồ với Khánh Linh.
“Khánh Linh, đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô hơn Phạm Nhật Minh. Không là đối tốt với cô hơn bất cứ ai trên thế giới này…”
Hàn Văn Trịnh thì thào nói, lúc này trong mắt anh ta phủ đầy vẻ si mê, một cảm giác điên cuồng gì đó. Tóm lại để cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy tê cả da đầu, cả người đều nổi da gà, cô mắng: “Anh là tên điên! Cách xa tôi một chút có được hay không?”