Cô vừa mừng vừa sợ, lập tức chạy tới ôm Lông Trắng lên dụi dụi đầu vào người nó, cảm giác hình như nó còn nặng hơn so với trước kia. Cô quay lại hỏi Phạm Nhật Minh: “Chuyện này là thế nào? Tại sao Lông Trắng lại ở đây?”
Cô vừa mới dứt lời, thì đột nhiên lại một tiếng mèo kêu nữa vang lên, Nguyễn Khánh Linh cúi đầu nhìn xuống, không biết Gỗ Mun từ đâu chạy ra, lúc này đang dùng cả cơ thể để dụi vào chân cô.
Nguyễn Khánh Linh lại càng kích động hơn. Cô ngồi xổm xuống, đặt Lông Trắng xuống đất, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Gỗ Mun, gọi nó một tiếng, con mèo kia cũng nhận ra cô, cho nên nó kêu meo meo hai tiếng để đáp lại cô. Chỉ có điều, so với Lông Trắng lười biếng, thì Gỗ Mun lại hoạt bát nghịch ngợm hơn rất nhiều. Vừa nãy, sở dĩ cô không nhìn thấy nó, có lẽ là nó đang trốn trong góc nào đó của phòng khách tự chơi cũng nên.
Phạm Nhật Minh trông thấy dáng vẻ vui sướng như vậy của cô, tâm trạng của anh cũng khá tốt theo.
Lúc này, chú Hùng đi tới nói: “Mợ chủ, bọn chúng đã được đưa về nhà hơn một tuần rồi, hôm nay đúng là ngày phải đến phòng khám của bác sĩ thú y để kiểm tra toàn diện.”
“Tới đây hơn một tuần rồi sao?”
Nguyễn Khánh Linh đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn chú Hùng, ngay sau đó cô nhìn thấy chú Hùng cười cười nhìn về phía Phạm Nhật Minh, vui vẻ nói: “Cụ thể chuyện này như thế nào, thì cháu cứ hỏi cậu chủ là rõ.”
Thế là, Nguyễn Khánh Linh lại chuyển ánh mắt hoang mang của mình về phía Phạm Nhật Minh.
Phản ứng của cô cũng nằm trong dự liệu của Phạm Nhật Minh, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hơi đắc ý. Chỉ có điều, anh không hề thể hiện ra ngoài, gương mặt vẫn bình thản giải thích với cô: “Lần trước tôi nhìn thấy em yêu thích hai con mèo nhỏ đó như vậy, mà bọn chúng cứ lang thang bên ngoài rất đáng thương, nên dứt khoát bế về cho em nuôi.”
Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói xong, cơ thể cô run lên, ngay sau đó trên mặt cô đã tràn ngập sự vui vẻ.
Cô lại vui vẻ ngồi khoanh chân ngay dưới đất, tay thì ôm lấy Lông Trắng, tay thì vuốt ve Gỗ Mun, giống như một đứa trẻ được người lớn cho kẹo, vui vẻ đến mức thiếu mỗi nước đứng lên xoay vòng nữa thôi.
Hiển nhiên là, đối với phản ứng như vậy của cô, Phạm Nhật Minh cũng cảm thấy hết sức hài lòng.Nguyễn Khánh Linh đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn chú Hùng, ngay sau đó cô nhìn thấy chú Hùng cười cười nhìn về phía Phạm Nhật Minh, vui vẻ nói: “Cụ thể chuyện này như thế nào, thì cháu cứ hỏi cậu chủ là rõ.”
Thế là, Nguyễn Khánh Linh lại chuyển ánh mắt hoang mang của mình về phía Phạm Nhật Minh.
Phản ứng của cô cũng nằm trong dự liệu của Phạm Nhật Minh, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hơi đắc ý. Chỉ có điều, anh không hề thể hiện ra ngoài, gương mặt vẫn bình thản giải thích với cô: “Lần trước tôi nhìn thấy em yêu thích hai con mèo nhỏ đó như vậy, mà bọn chúng cứ lang thang bên ngoài rất đáng thương, nên dứt khoát bế về cho em nuôi.”
Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói xong, cơ thể cô run lên, ngay sau đó trên mặt cô đã tràn ngập sự vui vẻ.
Cô lại vui vẻ ngồi khoanh chân ngay dưới đất, tay thì ôm lấy Lông Trắng, tay thì vuốt ve Gỗ Mun, giống như một đứa trẻ được người lớn cho kẹo, vui vẻ đến mức thiếu mỗi nước đứng lên xoay vòng nữa thôi.
Hiển nhiên là, đối với phản ứng như vậy của cô, Phạm Nhật Minh cũng cảm thấy hết sức hài lòng.
Cuối cùng cũng không uổng phí mấy ngày gần đây anh dành ra chút thời gian để cho hai con mèo này ăn.
Huống hồ, nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh vui vẻ như vậy, không hiểu sao anh cũng mỉm cười theo cô.
Thế nhưng chỉ một lát sau, động tác vuốt ve Gỗ Mun của Nguyễn Khánh Linh đột nhiên dừng lại, sau đó cô nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhật Minh hỏi: “Thế… Nhưng mà chúng ta đều không có kinh nghiệm chăm sóc mèo, vậy thì phải làm thế nào bây giờ đây…”