Cô thất thần ngồi trên giường, suy nghĩ đã trôi dạt về miền xa xôi nào đấy rồi.
VietWriter
Hình như anh vẫn chưa về… Tang lễ kết thúc trễ vậy sao?
Trong lúc Nguyễn Khánh Linh còn đang suy nghĩ thì ngoài cửa đã có tiếng động.
Đột nhiên tầm mắt của cô chuyển sang cánh cửa. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, là Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh có thể chắc chắn cô nghe được tiếng gõ cửa của anh.
Người đàn ông bước vào, vẫn là thân hình khiến cô phải giả vờ vì con tim đang đập mạnh và loạn nhịp không ngăn lại được của mình.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trước giờ cô không hề phát hiện ra bộ vest đen lại có thể hợp với phong cách lạnh lùng của Phạm Nhật Minh đến như vậy.
Phạm Nhật Minh cũng đang đánh giá cô. Cô gái này đang nằm trên giường, chỉ để lộ cái đầu nhỏ nhắn ra ngoài, đôi mắt đen nhánh sáng rực đang nhìn anh không chớp mắt.
“Có chuyện gì sao?”
Có lẽ là do đang nằm nên giọng nói của Nguyễn Khánh Linh ồm ồm nhưng lại mang theo giọng điệu nghiêm túc, vậy nên có chút dễ thương ngoài ý muốn.
Phạm Nhật Minh trả lời: “Không có gì… Hôm nay cô thấy thế nào?”
Anh còn nhớ sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh sáng nay không được tốt cho lắm.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh thấy run lên khi bị anh hỏi, đôi tay giấu trong chăn siết chặt lại, lạnh nhạt nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng hết, tôi đi ngủ đây.”
Cô lên tiếng.
Phạm Nhật Mình nhìn thần sắc của cô trầm mặc một chút, sau đó hừm một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
Sau khi anh đi rồi, cơ thể vốn đang căng cứng của Nguyễn Khánh Linh mới được thả lỏng. Cô mặt ủ mày chau nằm trên giường như thể cả người bị mất hết sức lực rồi vậy.
Như thế mới đúng chứ, Nguyễn Khánh Linh không ngừng nói với bản thân.
Cô phải giữ khoảng cách với Phạm Nhật Minh, hai người chỉ là hôn nhân trên hình thức mà thôi, không có chuyện gì hết.
Lê Tuấn đã chuyển đến ký túc xá của công xưởng được hai ngày rồi.
Những công nhận chung sống với anh ta hai ngày nay đã có rất nhiều thay đổi về anh ta. Cứ tưởng anh ta là con trai nhà quyền quý, không ngờ anh ta cũng giống như họ, đồ ăn thức uống hằng ngày đều giống họ, cũng không ghét bỏ gì bọn họ cả.
“Đúng thế, cô gái nhỏ kia đã cho bọn tôi rất nhiều tiền nên hôm nay bọn tôi sẽ nghỉ một ngày, cũng có thể thoải mái thư giãn một chút, đi đánh mạt chược thì sao?”
“Được đó, đánh bài cũng được luôn!”
Mấy người họ vừa nói vừa tiếp tục kéo hành lý ra ngoài.
Lê Tuấn chỉ có thể tăng tốc nhịp độ của mình thôi. Sau khi về đến phòng ngủ, anh ta nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong phòng.
Anh ta không khỏi nhíu mày.
Là Nguyễn Khánh Nga.