Nguyễn Khánh Nga xua đi nỗi lo lắng trên khuôn mặt, cô ta lại tiếp tục thuyết phục bố mình nói: “Bố à, nếu bố không thử thì làm sao biết được? Ngộ nhỡ thành công thì sao? Hơn nữa bây giờ bố cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như Nguyễn Khánh Linh đồng ý, vậy thì lúc này chúng ta cũng không cần phải đau khổ đến mức này nữa?”
Nghe vậy, vẻ phiền muộn trên khuôn mặt của Nguyễn Mạnh Cường cuối cùng cũng bớt đi một chút.
Thôi vậy, cũng giống như lời con gái nói, hiện tại bọn họ chỉ còn có một con đường là Nguyễn Khánh Linh, cho dù không có khả năng đi nữa, bọn họ cũng chỉ có thể đi thử xem sao.
Vì vậy buổi chiều hôm đó, Nguyễn Mạnh Cường liền mang theo quà cáp, chủ động đến thăm Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh tại biệt thự nhà họ Phạm.
Bọn họ tới rất đúng lúc, hôm nay Phạm Nhật Minh đúng lúc không đi làm, ở nhà cùng với Nguyễn Khánh Linh.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Nguyễn Khánh Linh ôm Lông Trắng vào lòng, hết sức chăm chú xem TV.
Phạm Nhật Minh ngồi ở bên cạnh cô, vốn định cùng cô tán gẫu một chút, ai ngờ rằng người phụ nữ này vừa ngồi xuống đã bật TV lên, sau đó liền ôm lấy Lông Trắng, đôi mắt luôn dán chặt vào màn hình TV không hề di chuyển một chút nào cả.
Khác với Phạm Nhật Minh, không chỉ ngồi ở bên cạnh cô được một lúc lâu, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào cô rất nhiều lần, nhưng người phụ nữ đó cũng không hề phát giác được gì cả.
Phạm Nhật Minh có chút phiền lòng, lúc này, ánh mắt anh lại rơi vào con mèo nhỏ màu trắng đang nằm trong vòng tay của Nguyễn Khánh Linh.
Thực ra con mèo này không nên gọi là Lông Trắng nữa, mà nên gọi là Lông Béo Trắng mới đúng.
Trải qua khoảng thời gian này, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Nguyễn Khánh Linh, bất kể là Gỗ Mun hay là Lông Trắng đều được cô nuôi đến béo tròn hẳn ra, trên người ngoại trừ cái đầu, khi nhìn xuống đều là thịt với chả thịt.
Gỗ Mun nhìn còn đỡ hơn Lông Trắng một chút, dù sao nó cũng rất hoạt bát và bình thường rất thích chạy nhảy xung quanh.
Nhưng Lông Trắng thì khác, ngoài ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn ra, nếu không thì là nằm lười biếng trong vòng tay của Nguyễn Khánh Linh xem TV cùng với cô.
Nhìn thấy cảnh vô cùng hài hòa của một người và một mèo, vậy mà Phạm Nhật Minh lại có chút ghen tị.
Anh đột nhiên ôm Lông Trắng ra khỏi vòng tay của Nguyễn Khánh Linh, rồi sau đó lại không hề dịu dàng mà tùy tiện đặt con mèo xuống đất.
Lông Trắng và Nguyễn Khánh Linh đều bị động tác đột ngột này của anh làm cho khó hiểu, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng đem tầm mắt rời khỏi màn hình TV, cô nhìn anh khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại ném Lông Trắng xuống đất?”
Nói xong, khi Nguyễn Khánh Linh vừa định cúi người ôm nó lên trở lại, thì Phạm Nhật Minh đột nhiên di chuyển ngồi đến bên cạnh cô, nhân cơ hội ôm lấy eo cô và kéo cô vào vòng tay mình.
Sau khi ngăn cản người phụ nữ ôm con mèo, anh phớt lờ vẻ mặt ngơ ngác và không vui của Nguyễn Khánh Linh, chậm rãi nói: “Con mèo này sắp béo thành con heo rồi, em còn ôm nó, em phải để nó giống như Gỗ Mun vậy, cho nó vận động nhiều vào mới được, biết không hả?”
Nghe thấy lời nói này của người đàn ông, Nguyễn Khánh Linh nhất thời không lại không biết nói gì mới phải.
Lúc này cô lo ngẫm nghĩ lại lời của người đàn ông vừa nói, còn vô cùng nghiêm túc nhìn Lông Trắng đang nằm sấp ở trên sàn, trong lòng thầm nghĩ, dường như quả thật là như vậy.
Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không có chú ý tới, người đàn ông phía sau đã ôm lấy cả người cô vào lòng, động tác của hai người họ rất thân mật.
Lúc này, chú Hùng đi đến phòng khách, ông cũng không nhịn được cười khi nhìn thấy cử chỉ thân mật và âu yếm của cậu chủ và cô chủ thế kia.