Anh ta đặt cô dưới thân, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô nhưng đáy mắt lại ẩn giấu sự tối tắm nguy hiểm: “Muốn cô.”
Lời vừa dứt, anh ta liền áp xuống người cô.
Mềm mại đúng như trong tưởng tượng, lần đầu tiên Hàn Văn Trịnh không tin vào sức kiềm chế của bản thân…
Trong đầu Nguyễn Khánh Linh nổ bùm một tiếng, cảm giác xa lạ trên môi làm cho cô nổi hết da gà, cô dùng hết sức muốn đẩy anh ta ra, thế nhưng sức lực nam nữ cách biệt, cô vẫn bị anh ta giữ chặt dưới thân.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác bị xúc phạm và đau khổ cùng nổi lên trong tâm trí cô.
Sau khi Hàn Văn Trịnh hôn một lúc thì cảm nhận được vị mặn trong miệng.
Động tác của anh ta dừng lại, rời khỏi môi cô, chống người lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị áp chế dưới thân anh ta.
Đôi mắt to tròn đen láy của cô vì dính nước mắt nên trông càng điềm đạm đáng yêu, cô đau khổ nhíu chặt mày, như vậy Hàn Văn Trịnh lại thấy cô hấp dẫn theo một vẻ đẹp khác.
Đúng là sắc đẹp chết người.
Anh ta cười, ngón tay đặt lên môi cô, nhẹ nhàng thở dài, nói bằng giọng dịu dàng: “Bảo bối à, đừng khóc nữa, cô khóc như vậy sẽ chỉ làm cho tôi càng muốn cô hơn thôi.”
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt anh ta, bị sự điên cuồng trong đó dọa sợ.
Sau gáy cô như có làn gió lạnh quét qua, đúng là người đàn ông biến thái!
Nguyễn Khánh Linh đâu còn dám khóc nữa, cô hất mặt sang chỗ khác, vì vậy mà tay người kia chạm phải gò má cô, cô cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Hàn Văn Trịnh nhìn cô, trong mắt xuất hiện sự âm trầm và sự điên cuồng, anh ta không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn cô, tầm năm phút sau, anh ta dậy khỏi người cô, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đắp chăn cho cô.
Anh ta ngồi ở đầu giường một lúc, tiếc thương nhìn cái chân bị thương của cô, tự lẩm bẩm: “Xem ra, phải để chân của cô khỏi đã nha…”
Rốt cuộc anh ta muốn gì đây?
Hiếp dâm? Giam cầm? Hay muốn lợi dụng cô?
Sau khi Hàn Văn Trịnh rời đi, Nguyễn Khánh Linh như trút được gánh nặng, cả người đang căng lên giờ yếu ớt mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Thế nhưng một lúc sau cô lại căng thẳng, đề phòng.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông biến thái kia đã gọi một người phụ nữ tới, thấy thế hai mắt Nguyễn Khánh Linh sáng ngời, khi người đó giúp cô rửa mặt thì mở lời bắt chuyện.
Cô hầu gái cũng rất lễ phép tiếp chuyện cô, nhưng điều làm cô chán nản là môi khi cô định đưa ra ám hiệu cầu cứu thì người hầu gái lại cắt đứt cuộc trò chuyện hoặc chuyển chủ đề.
Sau vài lần như vậy, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng hiểu, cô ta và người đàn ông biến thái kia cùng một giuộc, sao lại thả cô đi được chứ.
Sau khi đã nghĩ thông suốt rồi, cô không mở miệng nói chuyện nữa.
Hàn Văn Trịnh tự mình bưng đồ ăn lên cho Nguyễn Khánh Linh.