Mãi đến khi anh ấy đi đến phòng làm việc của Phạm Nhật Minh, nghe thấy chuyện mà Phạm Nhật Minh nói với mình, Trung Huy sửng sốt, vô thức nói: “Chủ tịch Phạm, chuyện này… quá bất ngờ.”
Nhưng mà Phạm Nhật Minh lại đứng lên khỏi ghế, anh đi đến bên cạnh Trung Huy, đưa tay khoác lên vai anh ấy, nói: “Không phải là đột nhiên, thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, chỉ là trước đó thấy cậu không quan tâm nên tôi cũng không nói.”
“Nhưng mà…”
Thấy Trung Huy vẫn định nói gì nữa thì Phạm Nhật Minh lại mở miệng nói, trực tiếp ngắt lời của anh ấy: “Lần này tôi giao khối Châu Á Thái Bình Dương này cho cậu cũng không phải là vì tôi nhất thời nghĩ đến, thật ra những chuyện cậu đang xử lý hàng ngày không phải vẫn là chuyện này sao? Chỉ là không đứng ra mà thôi.”
“Cậu theo tôi lâu như vậy, nếu như mãi vẫn chỉ có thân phận trợ lý thì chắc chắn người khác sẽ thấy rất tiếc.”
Phạm Nhật Minh rất thoải mái nói đùa.
Thực tế thì trước đó anh có đề cập đến việc để Trung Huy làm giám đốc điều hành khu vực Châu Á Thái Bình Dương, nhưng mà cũng chỉ nhắc đến có một lần, thấy Trung Huy cũng không hứng thú nên sau đó không nói nữa.
Nhưng mà nhờ cô nhóc nhà mình nhắc nhở xong, anh nghĩ tuy là Trung Huy không để bụng mấy chuyện này nhưng cũng phải cân nhắc vì hôn nhân của anh ấy.
Đúng thật là Trung Huy không có hứng thú gì với mấy chuyện này.
Anh ấy cảm thấy bây giờ mình như vậy cũng rất tốt.
Làm trợ lý và vệ sĩ của Phạm Nhật Minh, tuy là số lượng công việc cần xử lý không kém giám đốc điều hành là mấy nhưng mà từ đầu đến cuối anh ấy cũng chỉ muốn làm việc cho Phạm Nhật Minh, không để ý đến mấy cái danh xưng hay quan hệ rắc rối kia.
Vậy là anh ấy đã thỏa mãn rồi, cũng rất ổn.
Huống gì tuy là một trợ lý nhưng mà lương Phạm Nhật Minh trả cho anh ấy cũng rất xa xỉ.
Anh ấy cũng đã quen với trạng thái này rồi, nếu bất ngờ thay đổi…
Bỗng nhiên trong đầu của Trung Huy hiện lên gương mặt của Lâm Đỗ Nhã.
Còn cả Lâm Minh Sâm.
Thằng nhóc đó chắc chắn là thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, hơn nữa nhà của thằng nhóc đó còn rất nhiều tiền.
Nếu như anh ấy cũng có một danh xưng thì sự chênh lệch với Lâm Đỗ Nhã sẽ nhỏ hơn, vậy có phải mình cũng đã xứng đôi với cô ấy hay không?
Trung Huy nghĩ vậy, một lát sau thái độ của anh ấy cũng trở nên khác đi, cuối cùng cũng không từ chối Phạm Nhật Minh nữa.
Anh ấy nói: “Được, vậy để tôi thử xem.”
Sau khi Trung Huy đi rồi, Phạm Nhật Minh nhìn bóng lưng của anh ấy, khóe miệng cong lên, nhớ đến những điều trước đó Nguyễn Khánh Linh đã nói với mình.
Đúng là Trung Huy này thật sự thích cô chủ nhà họ Lâm kia.
Nếu không đâu đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Cô nhóc này rất để bụng chuyện tình cảm của người khác, nhưng lúc đến chuyện của mình thì lại mù mờ không rõ.
Trên mặt Phạm Nhật Minh hiện lên vẻ cưng chiều.
Sau khi tan việc, Phạm Nhật Minh nôn nóng muốn về nhà với vợ yêu, nhưng mà anh lại nhận được điện thoại của mấy người Trần Hữu Nghị, bọn họ nói là đêm nay sẽ cùng uống rượu.
Tất nhiên phản ứng đầu tiên của một người trong đầu chỉ có cô vợ mình như Phạm Nhật Minh là từ chối.