Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 933


“Sau này sợ thì hãy gọi tên anh, anh vẫn luôn ở đây, nhớ chưa?”


Thật ra trong lòng Nguyễn Khánh Linh đã cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng trên miệng cô lại đùa cợt nói: “Chẳng lẽ anh là thần đèn Aladin sao? Em gọi tên anh một cái anh sẽ xuất hiện.”


Phạm Nhật Minh vuốt ve đầu cô, trong giọng nói cũng tỏ ra vui vẻ, hỏi lại: “Nguyễn Khánh Linh, em mấy tuổi rồi?”


Nguyễn Khánh Linh nháy mắt mấy cái nói: “Dù sao cũng nhỏ hơn anh.”


“…”


Phạm Nhật Minh lười so đo tiếp với bé quỷ ngây thơ này, anh ôm cô, bước chân thong thả đi vào trong trang viên.


Ban đêm, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đều rửa mặt xong, nằm yên trên giường, cô uốn éo chơi điện thoại trong ngực người đàn ông, Phạm Nhật Minh đang xem tài liệu, có vẻ như chuyện ban ngày vẫn chưa xử lý xong.


Không khí trong phòng rất ấm áp cũng rất yên tĩnh.


Đột nhiên Nguyễn Khánh Linh ồ một tiếng nghi hoặc, cô nhìn hình trên điện thoại, chân mày cau lại, giống như đang suy nghĩ điều gì.


Phạm Nhật Minh nhìn cô một cái hỏi: “Sao thế?”


Nguyễn Khánh Linh không nhìn anh, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, vẻ nghi ngờ trên mặt càng ngày càng sâu, cô hững hờ trả lời một câu: “Lăng Huyền gửi cho em một tấm hình, là tấm ảnh cô ấy chụp với người đàn ông khác, chuyện gì vậy? Cô ấy và Trần Hữu Nghị không ở bên nhau sao?”


Cô vẫn hoài nghi rồi tự nhủ: “Không được, em phải gọi cho cô ấy.”


Nguyễn Khánh Linh không trông thấy lúc này vẻ mặt của Phạm Nhật Minh nháy mắt khẽ thay đổi.


“Lăng Huyền, bây giờ cậu ở đâu? Người đàn ông trong tấm hình kia là ai? Bạn cậu hả?”


Lăng Huyền nhận điện thoại của Nguyễn Khánh Linh, nghe thấy giọng nói đã lâu của cô, nháy mắt có hơi muốn khóc, nhưng nghĩ tới chuyện Trần Hữu Nghị lúc trước, cô ấy thật vất vả mới từ từ khôi phục tâm trạng, lúc này lại xuống dốc.


Tốn thời gian một lát, cô ấy mới khó khăn mở miệng nói: “Khánh Linh, tớ và Trần Hữu Nghị là không thể, người đàn ông trong tấm hình chỉ là bạn tớ thôi, cậu không nên suy nghĩ nhiều.”


“Cái gì? Hai người chia tay? Vậy bây giờ cậu ở đâu?”


Đầu bên kia, Nguyễn Khánh Linh vừa nghe thấy chuyện Lăng Huyền chia tay, cô lập tức giật nảy mình ngồi dậy từ trong ngực người đàn ông, sau đó ánh mắt khẽ động, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhật Minh.


“Cậu đừng kích động, tớ đã xin nghỉ có phép rồi, ra ngoài chơi mấy hôm.


Lăng Huyền nghe thấy giọng nói Nguyễn Khánh Linh hơi có vẻ kích động vội vàng trấn an nói.


Nguyễn Khánh Linh nào đâu bình tĩnh lại được, cô tiếp tục hỏi: “Tại sao hai người muốn chia tay?”


Lăng Huyền im lặng.


“Huyền ơi?”


Nguyễn Khánh Linh tiếp tục thúc giục nói, hiện tại cô cũng nóng ruột muốn chết, hai người đang êm đẹp đột nhiên chia tay rồi, hơn nữa lúc trước hai người còn là cô thúc đẩy đấy, sao cô có thể không biết nguyên nhân bọn họ chia tay đây?


Huống chi, chuyện này, Phạm Nhật Minh có biết hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK