Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1385


Nguyễn Khánh Linh thấy cô ấy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gọi lên: “Tống Ngọc!”


Tống Ngọc cũng không ngờ Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh lại ở đây, lúc đầu chỉ thấy kinh ngạc, không lâu trên mặt đã tươi cười, vội đi về phía Nguyễn Khánh Linh, kéo tay cô hỏi: “Sao chị biết chúng tôi ở đây vậy?”


“Là Nhật Minh kể chị biết, tiện thể đến tìm đàn anh có chút việc.”


Nguyễn Khánh Linh nói xong lại nhanh chóng dời tầm nhìn bụng của Tống Ngọc.


Bụng của cô ấy đã lộ rõ, hơi hơi nhô lên.


Tống Ngọc mặc bộ váy rộng thùng thình, lúc này, cả người cô ấy không hoạt bát hiếu động ngày trước, ngược lại tăng thêm cảm giác điềm đạm dịu dàng.


Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy bụng của cô, không khỏi hỏi: “Tống Ngọc, mang thai có đau không?”


Nghe vậy, Tống Ngọc không nhịn được bật cười. Cô ấy sờ bụng mình rồi nhẹ nhàng đáp: “Đồ ngốc, mang thai là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, sao có thể đau được chứ?”


“Ơ, thế mà chị lại nghe nói có bầu sẽ bị buồn nôn, rồi còn không thèm ăn uống gì nữa, chuyện này là thật sao?”


Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất tò mò nên tiếp tục hỏi.


Thật ra thì cô khá tò mò về việc mang thai, có điều xung quanh chẳng có ai để hỏi cả nên lần này khó khăn lắm mới gặp được Tống Ngọc, tất nhiên cô muốn hỏi thật kỹ.


Trên mặt Tống Ngọc vẫn nở nụ cười, cô ấy giải thích: “Đúng là sẽ có, nhưng mà chị thử nghĩ mà xem, trong bụng chị có một sinh mạng nhỏ sẽ kề vai sát cánh cùng chị suốt mười tháng ròng. Cho dù có thể chị sẽ cảm thấy không thoải mái thật nhưng cứ nghĩ lúc nào cũng có một người luôn ở bên mình, rồi sau này khi đứa trẻ ra đời, chị sẽ được nắm bàn tay bàn chân nhỏ xíu mềm mại của nó, trong đầu còn nghĩ tới nó vừa bò từ trong bụng mình ra.”


“Cứ nghĩ như vậy, cho dù có cực khổ hơn nữa cũng cảm thấy rất đáng giá!”


Tống Ngọc nói tiếp.


Lúc này, ánh mắt của cả Nguyễn Khánh Linh và Lê Tuấn đều rơi trên người cô ấy.


Trong khi Nguyễn Khánh Linh cảm thấy tò mò thì Lê Tuấn lại thấy thương xót xen lẫn hối hận. Anh ta không biết rằng hóa ra khi mang thai lại khó chịu như vậy, thế mà trước đó anh ta còn nổi nóng với cô ấy.


Lê Tuấn phát hiện ra mình thật quá quắt. Vì thế, anh ta quyết định sau lần này, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng sẽ cưng chiều Tống Ngọc, không để cô ấy chịu tổn thương thêm một chút nào nữa.


Tống Ngọc không chú ý tới ánh mắt của Lê Tuấn.


Cô ấy nhìn thấy trên mặt Nguyễn Khánh Linh vừa có chút do dự lại vừa có chút khát khao.


Cô ấy mỉm cười, cầm tay Nguyễn Khánh Linh đặt lên bụng mình rồi nói: “Chị thử cảm nhận một chút đi, đã cảm nhận được nhịp tim của bé con chưa?”


Khi bàn tay của nàng đặt tay lên bụng Tống Ngọc, cô cảm thấy như có vật gì đó trong bụng Tống Ngọc đụng phải bàn tay mình.


Cô sợ hãi thu tay lại, hoảng hốt nói: “Có gì đó đụng phải chị!”


Tống Ngọc bị hành động đáng yêu của Nguyễn Khánh Linh chọc cười, cô ấy nói: “Đó là bé con đang đá chị đấy, bây giờ nói với chị chuyện này vẫn hơi sớm, đợi sau này chị sẽ hiểu thôi.”


Nói xong, cô ấy mỉm cười nhìn Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh.


Sau đó, cô ấy ngồi xuống cạnh giường của Lê Tuấn.


Lúc này, Phạm Nhật Minh mới đi tới bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, tỉnh bơ cầm tay cô rồi vừa nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười vừa hỏi: “Ngưỡng mộ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK