“Cô bé nhỏ, cô không định mời chúng tôi vào nhà ngồi chơi sao?”
“Tôi còn chưa thu dọn xong, bên trong có thể có chút lộn xộn.”
Thế nhưng Hà San lại giả vờ như không có nghe được những lời ám chỉ của cô nói, càng nở nụ cười tươi rói: “Đúng lúc chúng tôi có thể vào giúp cô.”
Lúc này, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng phản ứng lại được rằng người phụ nữ trông giống như một con yêu tinh này, chính là đang nhắm vào cô mà đến.
Đương nhiên, cô cũng không phải là người yếu đuối cho người khác tùy tiện uốn nắn, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười, tự rút tay mình về, lùi lại về sau một bước: “Cảm ơn lòng tốt của hai người, tôi có thể tự làm.”
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh liền cười cười xin lỗi bọn họ, sau đó liền đóng cửa lại.
Hai người bị chặn ở ngoài cửa lúc này, mỗi người một suy nghĩ.
Hà San nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, mãi một lúc sau, ánh sáng trong mắt cô ta chợt lóe lên, vừa tự mình lẩm bẩm vừa mỉm cười nói: “Xem ra cô bé nhỏ của chúng ta không biết phép lịch sự cho lắm.”
“Đúng vậy đấy chị Hà San, Vừa rồi cô ấy lại dám đóng cửa chặn chân chúng ta, cô ấy cho rằng mình được sống ở khu A, thật đúng là đã tưởng mình là ngôi sao nổi tiếng rồi sao? Chúng ta nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”
Đột nhiên, Hà San quay đầu lại nhìn cô gái bám đuôi đó một cái, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Đồ ngốc.”
Lời nói vừa dứt, cô ta liền nhấc chân bỏ đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Sở dĩ người phụ nữ này được sống ở khu A chắc chắn không phải là sự trùng hợp, rất có khả năng là do cô có lai lịch hoặc có kẻ đứng sau chống lưng.
Hà San lăn lộn trong ngành nghề này nhiều năm như vậy, nếu cô ta còn không có chút tính kiên nhẫn này, thì làm sao cô ta có thể phát triển được đến ngày hôm nay?
Điều quan trọng bây giờ là phải đi tìm hiểu rõ lai lịch của người mới này, mới có thể dễ dàng xuống tay được.
Nguyễn Khánh Linh đóng cửa lại, cô đứng một hồi lâu, trong tâm trí cô lại bất giác hiện lên nụ cười của người phụ nữ khi nãy, đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào mình, thật khiến cô cảm thấy nổi hết cả da gà.
Nguyễn Khánh Linh không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình, lại khoác thêm một cái áo khoác lên người.
Vào buổi tối, cô vừa mới tắm rửa xong nằm xuống giường, Phạm Nhật Minh cứ như biết tính đúng thời gian vậy, liền gọi cuộc gọi video đến.
Cô nhìn thấy là cuộc điện thoại của Phạm Nhật Minh, liền lập tức bật dậy khỏi giường bắt máy nghe điện thoại.
Trên màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Không hiểu sao, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy khi anh nhìn thấy cô, màu mắt của anh lại trở nên tối hơn, trong lúc nhất thời cả hai đều không lên tiếng nói chuyện.
Nguyễn Khánh Linh bị ánh mắt thẳng thừng chăm chú của anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, cô dời ống kính ra xa hơn, hắng giọng chuẩn bị nói chuyện, lúc này, người đàn ông đã lên tiếng trước.
“Vừa mới tắm xong?”
“Cái gì?”
Nguyễn Khánh Linh nhất thời không phản ứng lại được, khi cô nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của người đàn ông, liền theo bản năng cúi đầu nhìn mình, hai má cô lập tức đỏ lên.
Cô vội vàng kéo một chiếc áo khoác và mặc vào, vừa mặc vừa chửi rủa: “Đồ biến thái.”