Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1413


Lại cảm thấy trong chuyện tình cảm nam nữ này, anh đúng là chậm chạp hết chỗ nói.


Cô giải thích: “Ban nãy Trung Huy đã nói vì thật sự tưởng em muốn đi nên mới hỏi, thật ra là anh ta muốn gặp cô chủ nhà họ Lâm, gần đây hình như là hai người đó có chuyện không được tự nhiên.”


“Gần đây cô chủ Lâm mới tìm một giáo viên mới, đang tập ở phòng tập chung với tụi em, chắc hẳn Trung Huy thích người ta, lại lo là giáo viên kia sẽ ra tay trước nên mới muốn sang đó canh chừng.”


“Nhưng mà anh ta lại không biết mượn cớ, vậy nên muốn mượn em làm cớ, hiểu chưa?”


Nghe vậy Phạm Nhật Minh vẫn không hiểu: “Nếu cậu ta thích cô gái đó sao không trực tiếp nói với cô ta? Còn cần vòng vo như vậy làm gì?”


Hơn nữa với tính cách của Trung Huy thì cũng sẽ không giấu diếm như vậy, sao lần này trước mặt cô chủ kia thì lại như biến thành người khác chứ?


Nguyễn Khánh Linh buồn cười nhìn Phạm Nhật Minh thần kinh thô.


Cô nói: “Cô chủ họ Lâm kia, anh cũng biết điều kiện nhà người ta mà, Trung Huy chỉ là trợ lý của anh nên lo lắng về sự chênh lệch giữa hai người, nên đã lâu vẫn chưa dám đối mặt với tình cảm của mình, cũng không dám nói cho đối phương biết.”


Nghe Nguyễn Khánh Linh nói vậy, Phạm Nhật Minh cuối cùng cũng hiểu.


Anh vừa nghĩ đến, hình như đúng là có chuyện này.


Nhưng mà Trung Huy đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, dù là năng lực hay là điều gì khác cũng đều vượt xa trợ lý, dù là anh ấy đồng ý ở bên cạnh mình làm trợ lý cũng là nhân tài chưa được dùng đúng cách.


Trước đây Trung Huy không thích ai nên anh ấy cũng chưa đề cập đến, anh cũng không cần nói gì.


Nhưng bây giờ nếu anh ấy đã thích người ta, thân phận của hai người lại quá chênh lệch, vậy nên Phạm Nhật Minh quyết định giúp Trung Huy một tay.


Sau khi Trung Huy rời khỏi biệt thự, cũng không kiếm cớ đi phòng tập thể thao nữa.


Anh ấy hơi buồn bực, thế là lại muốn giải tỏa một chút nên đã thay quần áo thể thao đi đến phòng tập thể thao. Không biết là vô tình hay cố ý, phòng tập thể thao mà Trung Huy chọn lại cách nhà Lâm Đỗ Nhã rất gần.


Không ngờ đến anh ấy vừa đến phòng tập thể thao thật sự đã nhìn thấy Lâm Đỗ Nhã.


Cô đang tập chân, sau đó không biết tại sao cô đột nhiên kêu lên một tiếng, hình như chân đã bị thương, cô dừng lại ôm lấy mắt cá chân của mình.


Thấy thế, Trung Huy lo lắng, lập tức anh ấy muốn chạy đến đó nhưng lại có người còn nhanh hơn anh ấy.


Chỉ thấy một người con trai mặc áo ngắn tay màu trắng đã đi đến bên cạnh Lâm Đỗ Nhã, cậu ta nâng cánh tay của cô gái lên, cẩn thận đỡ cô ngồi ở cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi.


Sau đó, cậu ta hỏi tiếp tân lấy thuốc mỡ và băng gạc, lúc quay lại kiểm tra vết thương trên chân của Lâm Đỗ Nhã.


Trung Huy nhìn thấy thế thì trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.


Không biết người con trai đột nhiên chui ra ở đâu này có thân phận gì? Lâm Đỗ Nhã người ta bị thương cậu ta vội như thế làm gì chứ?


Không việc gì mà lăng xăng, không gian cũng trộm.


Trung Huy suy nghĩ kĩ chuyện này một lúc, anh ấy lại nhìn cậu thanh niên kia, cũng không biết cậu ta nói gì mà Lâm Đỗ Nhã lại cười với cậu ta, hai người còn nói chuyện.


Cậu thanh niên kia trông rất trẻ tuổi, cũng rất tuấn tú, cho dù là bề ngoài hay khí chất, đều thuộc về kiểu con trai tỏa sáng.


Chắc là một sinh viên.


Trong lòng Trung Huy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK