Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1024


“…….”


Phạm Nhật Minh nhất thời giật mình.


Anh nhìn nụ cười gian xảo trên khuôn mặt cô, càng chắc chắn rằng cô có ý muốn chỉnh anh.


Rõ ràng là hai người bọn họ đã bàn rõ là nói chí hướng của bản thân, sao lại lấy việc tìm nơi cư trú cho lũ mèo làm chí hướng của bản thân cơ chư?


“Được rồi, anh bắt đầu chống đẩy đi, em sẽ giám sát.”


Nguyễn Khánh Linh từ từ thong thả ngồi xuống giường, dáng vẻ nhàn nhã rảnh rang, tỏ rõ là muốn xem náo nhiệt.


Vẫn may bên trong Phạm Nhật Minh mặc thường phục, vậy nên hít đất lộn nhào thì cũng chẳng phải là chuyện gì khó.


Chỉ là, anh không làm ngay mà làm ra vẻ mặt không rõ tươi cười, sau đó nhìn chính mình.


Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ vẫn đang ngồi rất thư thả, kết quả vừa quay ra nhìn Phạm Nhật Minh một cái, trong lòng liền có cảm giác bất an, cô hỏi: “Sao anh vẫn chưa bắt đầu? Nhanh lên, đừng phí thời gian nữa.”


Kết quả, lời này của cô vừa nói ra, liền thấy Phạm Nhật Minh bước nhanh tới gần, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ.


Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy anh đi tới bên giường, trong nháy mắt liền thấy sợ hãi, cô vội vàng đạp chăn bông dưới chân chạy xuống giường muốn bỏ trốn, nhưng vẫn không nhanh bằng động tác của Phạm Nhật Minh.


Cô bị Phạm Nhật Minh ôm ngang eo, nháy mắt cả người cô liền nằm trên đất, lưng dán trên chiếc thảm mềm mại, mặc dù không lạnh chút nào, nhưng không giây lát cô cũng không biết phải làm sao.


“Anh…. anh chống đẩy, sao lại còn ôm em?”


Nói xong, cô vừa định chui ra từ khoảng trống giữa hai tay anh, nhưng lại không có kết quả.


Phạm Nhật Minh chống hai tay bên cạnh tai cô, đặt hết sức mình lên hai cánh tay mà bắt đầu động người.


Anh nhìn người con gái bị mình giam trong hai cánh tay, ánh mắt có chút bỏng rát.


“Nếu như đã muốn giám sát, vậy thì phải ở gần một chút thì mới nhìn rõ được.”


Nguyễn Khánh Linh còn đang muốn phản bác, người đàn ông liền cúi người xuống, cách hai gò má cô cực gần, nhất thời trong đầu cô liền trống rỗng, những lời muốn nói toàn bộ đều bị nghẹn trở về.


Rất nhanh, Phạm Nhật Minh liền nói: “Một cái, vẫn còn tám mươi chín cái nữa.”


“…”


“Phạm Nhật Minh, đừng…” Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa nói xong câu, người đàn ông lại cúi người xuống một cái, dừng lại trên môi cô một nụ hôn.


“Hai cái.”


“…”


Tiếp theo đó, Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn muốn nói chuyện, nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn của người đàn ông làm cho nghẹn lại.


Mặc dù giữa hai người đã phát sinh quan hệ thân thiết, thế nhưng da mặt của Nguyễn Khánh Linh rất mỏng, không chịu được sự trêu ghẹo của Phạm Nhật Minh, rất nhanh đã đỏ bừng cả mặt.


Cô quay mặt đi, cố ý tránh né nụ hôn của người đàn ông, nhưng luôn bị anh ôn nhu mà bá đạo ép trở về, sau đó còn cười thỏa mãn, nói: “Cô bé nhỏ, nếu đã là hình phạt mà em chủ động đề ra, thì anh phải nghiêm khắc chấp hành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK