Trần Hữu Nghị đi tới, cầm cái đĩa trên tay cô ấy đặt sang bên cạnh.
Hai tay của anh ôm lấy em của người phụ nữ, chỉ cần hơi dùng sức một tý là đã có thể nhấc cả người cô ấy lên, đặt lên trên bàn, bên trên người phụ nữ còn đeo tạp dề, tay vẫn còn ướt.
Đến cả ánh mắt cô ấy nhìn anh ta cũng có chút ướt sũng, điều này không khỏi khiến cho ánh mắt của Trần Hữu Nghị nóng hơn vài phần.
Anh ta tiếp tục ôm eo cô ấy, chỉ là bởi vì cô ấy đang ngồi trên bàn, lúc này Lăng Huyền phải cúi đầu xuống nhìn Trần Hữu Nghị. Mà người đàn ông thì đang dúi mặt vào hõm cổ của cô ấy.
Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt phun lên cổ của cô ấy, vừa ngứa vừa khó chịu lại có chút nhột.
“Đã rửa sạch dâu tây chưa?”
Người đàn ông hỏi.
Lăng Huyền gật đầu, lúc này, người đàn ông trong ngực ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, khóe mắt có một chút quyến rũ, trong miệng anh ta nhả ra hai chữ: “Đút anh.”
“Hả?”
Lăng Huyền sửng sốt, sau đó gương mặt bắt đầu đỏ ửng.
Mặc dù hai người bọn họ đã ở bên nhau được vài ngày, thế nhưng họ chưa bao giờ làm mấy cái động tác đút nhau ăn thân mật như vậy, cho nên Lăng Huyền cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Có lẽ bởi vì Lăng Huyền do dự, Trần Hữu Nghị nhíu mày, có chút bất mãn, lại lần nữa nhìn cô ấy.
Cuối cùng, Lăng Huyền không thể chống lại được ánh mắt của Trần Hữu Nghị, rất nhanh cô ấy đã lấy quả dâu tây, nhét thẳng vào miệng người đàn ông.
Trần Hữu Nghị ăn quả dâu tây trong miệng, nụ cười trên mặt càng trở nên dịu dàng.
Lúc này, người đàn ông cứ giống như là một đứa trẻ được cho kẹp vậy, nụ cười trên mặt không khỏi khiến cho Lăng Huyền cảm động.
Anh ta lại phả hơi lên cổ cô ấy.
“Có qua có lại.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông lấy một quả dâu tây lên, quả dâu tây màu đỏ tươi nằm trên những đốt tay thon dài của anh ta, lại có một loại gợi cảm và mờ ám không nói được thành lời.
Tóm lại, Lăng Huyền cảm giác động tác này của anh ta, sao lại có chút quyến rũ…
Càng làm cho cô ấy ngượng ngùng là, người đàn ông đút dâu tây cho cô ấy, còn không đút cho tử tế, anh ta đặt một nửa quả dâu tây vào trong miệng cô ấy, đợi sau khi cô ấy cắn, ngón tay lại cầm lấy đầu kia của quả dâu tây, không chịu buông ra.
Làm cho Lăng Huyền lúng túng mà há miệng, không thể ăn mất cả tay anh ta và dâu tây rồi…
Nhưng mà bây giờ nhổ ra, lại còn kỳ lạ hơn nữa.
Vì vậy, cảnh tượng và không khí trong bếp có chút vi diệu.
Lăng Huyền xấu hổ mà trừng mắt nhìn người đàn ông, tỏ ý bảo anh ta buông tay ra, nhưng ánh mắt Trần Hữu Nghị lại có chút không đứng đắn, lại có chút ám muội.
Cuối cùng, hai người giằng co một hồi, Lăng Huyền giận rồi, cô ấy cũng không quan tâm là động tác có mờ ám gì hay không nữa, há miệng mà ăn cả quả dâu tây, đương nhiên cô cũng không tránh được việc cắn phải ngón tay người đàn ông.