Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới quay đầu lại, nhìn người đàn ông, bên trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo một đốm lửa tức giận: “Xin lỗi, tôi sẽ không chào hỏi người đã bắt nhốt tôi.”
Da mặt của Hàn Văn Trịnh còn dày hơn so với tường thành, giam nhốt Nguyễn Khánh Linh cô trong thời gian lâu như vậy, hiện tại lại còn không biết xấu hổ đi tới trách cứ cô không có lễ phép?
Lúc này, cũng không biết là Hàn Văn Trịnh chân thành hay là đang giả vờ, anh ta nói: “Nếu như hành động của tôi ở trong khoảng thời gian đó đã khiến cho cô phải đau khổ không thôi, như vậy thì tôi thật sự là vô cùng xin lỗi.
“Nhưng mà, cô Khánh Linh, tôi thích cô là thật lòng thật dạ, cho nên tôi mới không đi theo lối mòn thông thường, đưa ra hạ sách như thế này…”
“Anh mau buông tôi ra.”
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh đã bắt đầu trở nên nặng nề, cũng không còn sự bình tĩnh như lúc đầu nữa.
Bây giờ chẳng qua cô chỉ là bị người đàn ông này túm lấy thôi mà đã cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Lúc này, Hàn Văn Trịnh rõ ràng là đã thu hết được sự chán ghét của Nguyễn Khánh Linh vào bên trong mắt, phía sau hai tròng kính, trong hai con ngươi của anh ta nhanh chóng lướt qua một tia ánh sáng âm u.
“Được, tôi sẽ buông cô ra, nhưng mà Khánh Linh…” Hàn Văn Trịnh ngừng lại chốc lát, sau đó lại hỏi: “Tôi có thể gọi cô như vậy hay không?”
“…”
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không tình nguyện, nhưng lại ngại chuyện mặt mũi, cho nên cô không có phản đối.
Ngay sau đó, người đàn ông lập tức cười lớn hơn, cũng không biết được là anh ta lấy được một bó hoa hồng ra từ nơi nào, chỉ thấy anh ta dứt khoát đưa hoa hồng tới trước mặt của Nguyễn Khánh Linh, nói: “Khánh Linh, bó hoa này tặng cho cô, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn lần nữa theo đuổi cô.”
“…Tôi không cần, tôi cũng không muốn anh theo đuổi tôi…”
Nguyễn Khánh Linh nhìn bó hoa hồng ở trước mặt kia, trong nháy mắt lúng túng lại khác thường, khiến cô có chút không biết làm sao.
Nhưng mà, Hàn Văn Trịnh lại hoàn toàn không hề để ý đến sự từ chối của Nguyễn Khánh Linh, một lần nữa anh ta kéo lấy cổ tay của người phụ nữ, hơn nữa còn dẫn cô đi ra ngoài.
Nguyễn Khánh Linh vội vã, cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Hàn Văn Trịnh: “Anh làm cái gì thế? Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào?”
Hàn Văn Trịnh cười quay đầu, vì bị tròng kính ngăn che, cho nên Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn không nhìn thấy rõ được ánh mắt của anh ta, nhưng mà thân thể của cô lại không do chính mình làm chủ được mà bị người đàn ông lôi đi ra bên ngoài.
Bởi vì chỗ mà Nguyễn Khánh Linh đang đứng là một nơi tương đối yên tĩnh, cũng rất ít người qua lại, hơn nữa, không biết bắt đầu từ lúc nào, ở phía bên này của bọn họ lại không còn nhìn thấy được bất kỳ một ai nữa, mà không biết Hàn Văn Trịnh đã kéo cô đi như thế nào, hai người thuận lợi đi thẳng ra khỏi khu vực triển lãm, anh ta đưa cô tới một cửa tiệm bán đồ ngọt, sau đó để cho cô ngồi xuống.
“Mấy cô gái các cô đều rất thích ăn đồ ngọt, cô nhìn xem một chút, có cái gì muốn ăn thì cứ việc gọi tùy ý.”
Lúc mà Hàn Văn Trịnh nói lời này, tông giọng còn hơi nâng cao lên, giống như là có chút cao ngạo.
Phảng phất như là anh ta chắc chắn rằng mình có thể theo đuổi được Nguyễn Khánh Linh vậy, tràn đầy lòng tin và tự đắc.
“Tôi không thích gì cả, tôi phải đi về.”