Đặng Phượng vừa nghe thấy tiếng của con gái, lại nhìn thấy bộ dáng của c ta, khuôn mặt tức giận càng trở lên vặn vẹo, thậm chí còn hiện lên vẻ sợ hãi.
Con gái của bà, sao lại biến thành bộ dáng nửa sống nửa chết thế này?
Vô số câu hỏi xoay quanh đầu óc bà, hình ảnh làm cho trái tim vốn không bình tĩnh của bà, nháy mắt nổ tung.
Bà ta xoay người nắm lấy cổ áo người phụ nữ phía sau, gầm lên tức giận hỏi: “Họ Lâm! Nói rõ cho tôi biết! Một người đang yên lành sao biến thành bộ dạng như này? ”
Họ Lâm mà Đặng Phượng vừa gọi, thực ra chính là mẹ của Phạm Hoàng Anh, vợ của Phạm Thành.
Lúc Đặng Phượng vừa mới tới, bà đúng lúc ngồi uống trà dưới lầu, vừa nhìn thấy Đặng Phượng, mẹ Phạm liền biết bà đến đây làm loạn, tất nhiên là sẽ ngăn cản.
Nhưng ai biết, người phụ nữ này lại khỏe như vậy, một đám người hầu ở đó nhưng cũng không cản được bà ta, cứ vậy để bà ta một đường tới được phòng Hà Thanh.
Bà Phạm chưa từng trải qua chuyện này, cũng chưa từng bị người khác nắm cổ áo chất vấn như thế này.
Bà cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng cũng có chút run sợ, bởi vì ánh mắt lúc này của Đặng Phượng, thực sự làm cho người ta khiếp sợ.
Khí thế của mẹ Phạm cũng không mạnh mẽ như vừa rồi nữa, bà liếc mắt nhìn đám người hầu, lên giọng mắng: “Các người bình thường ăn cái gì vậy? Còn không mau kéo bà ta ra.”
Nghe vậy, người hầu vội vàng vây đến, một lúc sau mới kéo được Đặng Phượng đi.
“Mẹ con các người cứ chờ đấy, sau này không sống tốt được đâu.”
Bà Phạm để lại một lời tàn nhẫn, kết quả nhìn thấy ánh mắt hung ác của Đặng Phượng, bắp chân run rẩy được người hầu dìu đi.
Trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại có Đặng Phượng và Hà Thanh.
Đặng Phượng dùng sức đóng sầm cửa lại, đi đến chỗ con gái mình.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt thiếu sức sống của Hà Thanh, trong lòng từng đợt co rút đau đớn , lại cảm giác một trận tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Ai có thể nghĩ đến rằng đứa con gái mà bà từng tự hào, đứa con gái luôn phải đấu tranh để giành vị trí đầu tiên, thế nhưng sao lại trở thành như bây giờ?
Đặng Phượng chưa bao giờ nhìn thấy Hà Thanh như thế này, dù sao cũng là mẫu tử liền tâm, cho dù cảm thấy không chịu được bộ dạng kiểu này của con gái, nhưng cũng đau lòng bộ dạng nửa sống nửa chết này.
“Con có thể nói chuyện không?”
Giọng điệu của Đặng Phượng vẫn rất dữ tợn, nhưng không tàn nhẫn như lúc đối mặt với mẹ Phạm khi nãy.
Bà đi đến cạnh giường nâng cô dậy, lấy mu bàn tay sờ lên trán cô, ngay sau đó liền cau mày lấy điện thoại gọi xe cứu thương.
“Mẹ…sao lại…đến…đây?”
Bởi vì cổ họng cô đau như lửa đốt, nói một câu cũng đã hết sức.
Nhìn con gái cau mày lại vì đau, lông mày của Đặng Phượng càng nhíu chặt hơn.
Bà đi rót một cốc nước, đưa cho Hà Thanh uống, tuy trên mặt đều là vẻ ghét bỏ, nhưng động tác đút nước lại cực kỳ nhẹ nhàng.
” Con nói xem con, vẫn có thể nói chuyện sao không gọi điện thoại cho mẹ? Ở đây bị bắt nạt như vậy, con cứ yên lặng chịu đựng như câm?Mẹ từ nhỏ đã dạy con như thế nào? Con quên rồi sao?”