Mọi thứ cứ ngỡ như là mơ, nhưng không, đây không phải mơ, đây là thực tại.
Anh ta không kiềm chế được nữa, cúi thấp đầu xuống, định hôn lên môi cô ấy.
Nhưng đúng lúc này, Lăng Huyền lại quay đầu đi, tránh đi nụ hôn của anh ta.
Động tác của Thẩm Lăng đột ngột dừng lại, bầu không khí giữa hai người họ bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Lăng Huyền ho vài tiếng, thoát ra khỏi sự kiểm soát của người đàn anh ta, cô lùi lại hai bước, giữ một khoảng cách nhất định với anh ta, rồi cụp mắt xuống, không nói một lời.
Ngay sau đó, Thẩm Lăng cũng có phản ứng.
Khóe miệng anh ta khẽ giật, nụ cười có chút chua xót.
Nhưng Thẩm Lăng không hề tức giận, giọng nói của anh ta thậm chí còn dịu dàng như trước, hỏi cô ấy: “Lăng Huyền, em vẫn chưa thể tha thứ cho tôi sao? Còn trách tôi sao?”
Nghe vậy, Lăng Huyền liền lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy, chúng ta có chút xa lạ.”
Thực ra, ý định ban đầu của Lăng Huyền chính là muốn an ủi Thẩm Lăng, đồng thời giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng lúc nãy, nhưng khi cô ấy nói điều này, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trệ hơn.
Cô ấy thực sự không có ý trách móc Thẩm Lăng, chỉ có điều mỗi khi anh ta muốn làm hành động thân mật với cô ấy, cô ấy luôn cảm thấy có chút kỳ quái, cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng câu trả lời vừa rồi của cô ấy, đã khiến Thẩm Lăng thà tin rằng cô ấy vẫn còn hận anh tâ, còn hơn là nghe cô ấy thốt ra hai từ “xa lạ”.
Chỉ khi cô ấy không còn yêu anh ta nữa, không còn quan tâm đến anh ta nữa, mới cảm thấy anh ta vô cùng xa lạ.
Vậy nhưng, mặc dù trong lòng Thẩm Lăng đang vô cùng chua xót, nhưng anh ta vẫn không bộc lộ nó ra ngoài. Anh ta đã phạm sai lầm một lần rồi thì không thể tái phạm lần thứ hai được nữa. Lần này, Thẩm Lăng anh tatuyệt đối không thể để Lăng Huyền rời khỏi mình.
Vì vậy, Thẩm Lăng giả bộ thoải mái, nói với cô ấy: “Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ bồi đắp tình cảm.”
Trong thâm tâm Thẩm Lăng vẫn còn một niềm tin mãnh liệt rằng, nếu như trước kia Lăng Huyền yêu anh nhiều như vậy, vậy thì hiện tại, anh ta nhất định sẽ tìm cách để cô ấy có thể yêu lại anh ta một lần nữa.
Lăng Huyền nghe anh nói vậy chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, trong lòng cô ấy chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như có một vực sâu thăm thẳm, ngăn cách giữa hai người họ, không có cách nào để vượt qua vực sâu ấy.
Thẩm Lăng còn định nói thêm vài lời nữa với Lăng Huyền, nhưng bỗng nhiên điện thoại anh ta đổ chuông, vì thể anh ta chỉ đành đi ra ngoài nghe máy.
Lăng Huyền ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó cô ấy bước vào bên trong phòng, định xem mẹ của Thẩm Lăng đã tỉnh dậy chưa.
“Cô à, cô dậy lúc nào vậy, sao không gọi cháu một tiếng? Cháu ngồi ở ngay ngoài kia thôi.”
Nhìn thấy mẹ của Thẩm Lăng đã tỉnh dậy, đang định ngồi dậy khỏi giường, Lăng Huyền vội vàng tiến lên, dìu bà ấy ngồi dậy và mỉm cười nói.
Mẹ Thẩm Lăng nhìn thấy Lăng Huyền bước vào, trên mặt lập tức nở nụ cười, sau khi bà ấy ngồi dậy, liền nắm lấy tay Lăng Huyền không buông, khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười, nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Lăng Huyền, lâu lắm rồi cô không nhìn thấy cháu, lần này cháu có thể đến chăm sóc cho cô, cô rất vui.”