Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 648


Vì vậy sau khi ăn xong, Phạm Nhật Minh ôm cô đi lên lầu, cùng cô ngủ trưa, lúc tỉnh dậy thì vừa vặn còn thời gian để thay đồ, sau đó bọn họ cùng nhau đến buổi hòa nhạc.


Khi Phạm Nhật Minh lái xe trên đường, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút kỳ lạ, dường như anh đã biết phòng hòa nhạc ở đâu, không cần nhìn Google map, anh lái xe đến lối vào phòng hòa nhạc một cách quen thuộc.


Hai người họ bước vào bên trong, buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.


Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh nghe Steve diễn tấu trực tiếp.


Sảnh nhà hát cũng không lớn, có thể thấy được đây là một nhà hát tư nhân cỡ nhỏ, nhưng bên trong lại trang trí vô cùng xa hoa hiếm thấy, thính giả trong phòng cũng không nhiều.


Ước chừng xấp xỉ cỡ một trăm người.


Chính là vì danh sách người xem ít ỏi, cho nên vé vào cửa xem buổi biểu diễn của Steve đối với người bình thường mà nói quả thật là giá trên trời.


Nguyễn Khánh Linh có chút kích động, từ khi buổi biểu diễn bắt đầu, từ đầu đến cuối tầm mắt của cô vẫn luôn đặt trên người Steve, vị trí của cô ở ngay hàng thứ nhất, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ngón tay thon dài của ông ta đang bay múa trên các phím đàn.


Không biết vì sao, nghe tiếng đàn của ông ta, nhìn sườn mặt của ông ta Nguyễn Khánh Linh luôn có cảm giác mất mát và thất vọng, cảm thấy buồn bực trong ngực.


Cô thích nghe tiếng đàn của Steve, nhưng mà lần này, sau khi cô đến xem trực tiếp, lại là lần đầu tiên phát hiện hóa ra bên trong tiếng đàn của ông ta, còn chứa một nỗi phiền muộn nhàn nhạt và tâm sự bất đắc dĩ không thể nói ra hết được.


Kết thúc buổi hòa nhạc, Phạm Nhật Minh quay đầu qua thì nhìn thấy vậy mà hốc mắt của cô gái bên cạnh đã ẩm ướt.


Thật ra trong suốt quá trình diễn ra buổi hòa nhạc, anh đã chú ý đến dường như tâm trạng của cô không còn sục sôi như lúc vừa bắt đầu.


Phạm Nhật Minh cũng không biết làm sao mới đúng, cũng không biết phải an ủi cô từ chỗ nào, đành ôm lấy cô, để cô có thể dựa vào người của mình.


Một lát sau, cuối cùng sự khó chịu của Nguyễn Khánh Linh cũng qua đi một chút.


Cô cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình, có phải có chút không giải thích được hay không, hơn nữa lại còn lập dị.


Nguyễn Khánh Linh có chút ngượng ngùng từ từ rời khỏi lồng ngực của người đàn ông.


Phạm Nhật Minh quan tâm hỏi: “Ổn rồi chứ?”


“Ừm.”


Nguyễn Khánh Linh gật đầu.


Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Steve vẫn còn chưa đi khỏi, nhưng có một số người đang vây lấy ông ta, có phóng viên, người xem và cả con gái của ông ta cũng đang đứng ở bên cạnh, chính là cô gái nhỏ đến nói cảm ơn thay bố cô ấy vào cái lần ở Đan Mạch đó.


Hẳn là bọn họ đang muốn xin chữ ký.


Nguyễn Khánh Linh cũng rất động lòng.


Vất vả lắm cô mới có thể đến xem buổi biểu diễn của Steve một lần, quả thật cũng muốn lưu lại một chút kỉ niệm.


Phạm Nhật Minh nhìn ánh mắt lại bắt đầu sáng rực lên của cô gái, cuối cùng cũng buông bỏ được nỗi lo trong lòng, anh hỏi: “Em muốn xin chữ ký của ông ta sao?”


Nguyễn Khánh Linh vừa gật đầu, lúc này Steve ở cách đó không xa đã chuẩn bị rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK